Ta chia tay vừa kịp lúc em yêu anh nhiều nhất!

“Nếu được chọn lựa, có lẽ em vẫn muốn trở lại lần nữa gặp anh, dẫu sau đó chỉ là những đoạn trường giống hệt như chúng ta đã từng. Nhưng thà đau thêm một lần để biết anh vẫn còn gần và ký ức kia còn thật, hơn là sống lại những ngày tuổi trẻ yên ả mà chẳng có ngọn gió nào thổi qua để em khẽ co vai thèm một vòng tay ấm. Thế nên, vẫn sẽ chọn tương phùng, dẫu sau đó chỉ để làm nối dài những tương tư…”

“Nếu được chọn lựa, có lẽ em vẫn muốn trở lại lần nữa gặp anh, dẫu sau đó chỉ là những đoạn trường giống hệt như chúng ta đã từng. Nhưng thà đau thêm một lần để biết anh vẫn còn gần và ký ức kia còn thật, hơn là sống lại những ngày tuổi trẻ yên ả mà chẳng có ngọn gió nào thổi qua để em khẽ co vai thèm một vòng tay ấm. Thế nên, vẫn sẽ chọn tương phùng, dẫu sau đó chỉ để làm nối dài những tương tư…”

Chúng ta chia tay vừa kịp lúc em yêu anh nhiều nhất. Giống như việc khi em nghĩ em sẽ hạnh phúc, thì ngay sau đó bắt buộc em phải quên mất anh vậy… Lúc anh quay lưng bước đi, em cứ mãi dùng dằng giữa nhớ và quên, giữa buông và bỏ. Dù biết rằng chẳng thể níu kéo nhưng lại cố chấp nhớ anh, biết là sẽ đau nhưng không đành lòng nói lời tạm biệt. Có những nỗi nhớ cứ hiện về trong đêm, chập chờn trong từng giấc ngủ, ngay cả khi yêu thương còn đó em vẫn chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc dấu cho riêng mình.

Khi đi qua một đoạn tình buồn, em cứ nghĩ mình sẽ thôi không còn khờ dại, không còn cố chấp như trước nữa. Nhưng bất giác em phát hiện ra, chưa lần nào lý trí đủ mạnh mẽ để chiến thắng trái tim, lúc nào bản thân cũng dám mặc kệ tất cả để theo đuổi những cuồng si. Có lần anh hỏi em “Em thích một người như thế nào?”. Em trả lời “Một người cao hơn em, hay mặc sơ mi trắng, có đôi bàn tay ấm, bụng nhiều mỡ một tí. Luôn ở bên yêu thương, và chiều chuộng em. Nhưng mà…” Anh nhìn em: “Nhưng mà sao?”. “Em đã gặp anh mất rồi, nên những thứ khác bỗng nhiên không còn quan trọng nữa”.

Chẳng hiểu sao em lại thương anh như vậy, dẫu anh chưa từng mặc chiếc sơ mi trắng đến tìm em, cũng chưa từng đứng từ xa dang vòng tay chờ em chạy đến. Dù anh chẳng giống với kỳ vọng của em, thậm chí khác với những điều em đã từng mong ước. Nhưng em vẫn thương, thương rất nhiều!

Nếu được chọn lựa, có lẽ em vẫn muốn trở lại lần nữa gặp anh, dẫu sau đó chỉ là những đoạn trường giống hệt như chúng ta đã từng. Nhưng thà đau thêm một lần để biết anh vẫn còn gần và ký ức kia còn thật, hơn là sống lại những ngày tuổi trẻ yên ả mà chẳng có ngọn gió nào thổi qua để em khẽ co vai thèm một vòng tay ấm. Thế nên, vẫn sẽ chọn tương phùng, dẫu sau đó chỉ để làm nối dài những tương tư…

Trên đời này có một thứ tình cảm siêu nhiên đến mức khiến bản thân cứ ngoan cố một mực bảo vệ cảm xúc của mình từ đầu đến cuối. Cứ dai dẳng trong vòng xoáy nhớ nhớ thương thương, vô tình nỗi nhớ vẫn cứ len lỏi bên cạnh, không cách nào dứt ra. Nhưng anh yên tâm, em chỉ làm phiền anh trong giấc mơ của em thôi. Đối với em một kết thúc có hậu không nhất thiết là hai người kết hôn cùng nhau. Đôi lúc chỉ là cả hai đều cảm thấy hạnh phúc với quyết định, với cuộc sống riêng của mỗi người.

Có rất nhiều chuyện tình yêu không cần phải dùng bất cứ ngôn ngữ nào để miêu tả, mọi tình cảm sâu sắc nhất đều được giấu trong sự chờ đợi, dẫu có ở cạnh nhau hay không, có hứa hẹn hay chăng, cho dù thời gian dài ngắn thế nào. Và mỗi người sẽ có một cách khác nhau để giữ lại tình yêu cho riêng mình. Hạnh phúc dù chỉ là một giây vẫn cứ là hạnh phúc cần gì phải gọi tên, đúng không anh? Bởi tình yêu suy cho cùng chỉ đơn giản là vay mượn hạnh phúc trước nỗi buồn mà thôi.

Theo Guu