Bức thư gửi mẹ giãi bày tâm sự của người con xa xứ
Một bức thư thấm đượn nước mắt của người con xa quê. Một bức thư của nỗi lòng trống rỗng bởi sự hững hờ của những người ta thân thương. Một bức thư của cuộc sống đầy gian nan và thử thách. Một bức thư chẳng phải là trách móc, giận hờn mà chỉ là sự giãi bày tâm sự.
Gửi mẹ thân mến!!!
“Sao con ít điện về nhà thế?”
Mẹ à, con cũng muốn gọi điện về nhà lắm. Nhớ mẹ, nhớ gia đình lắm. Nhưng con lại sợ mỗi lần gọi điện về cho mẹ… Sợ những câu hỏi con chẳng biết phải trả lời ra làm sao, như thế nào… Sợ nghe những câu chuyện mẹ kể cho con mà chỉ biết im lặng lắng nghe mà không biết nói gì…Sợ làm mẹ lo lắng hơn…Sợ nhất là những câu chuyện mẹ thường hay kể con nhà bác A tháng làm 40 – 50 triệu, con nhà ông B chuẩn bị xây nhà 3 tầng… Trong khi bản thân con thì làm chẳng đủ tiêu…
Mẹ à, con kể mẹ nghe cuộc sống thực tại của con bên này ấy.
Có những người ngày làm 8 tiếng thì có đến 5 tiếng ngồi chơi không có việc làm, ngày làm ngày nghỉ về nhà nấu cơm, ăn uống còn có cả thời gian làm đẹp. Nhưng cũng có những ngày thời gian ngủ tính bằng phút, nhiều hôm chỉ kịp về thay bộ quần áo ướt sũng vì mưa rồi lại tất tưởi chạy đi làm.
Cơm nắm, chai nước mua vội ở quán tiện lợi vừa đi vừa ăn. Gật gù chợp được phút nào hay phút ấy trên tàu điện ngầm. Cực khổ nhất vào mùa đông, khi nhà nhà, người người còn đang chìm trong giấc ngủ thì 1- 2 giờ sáng dưới cái lạnh âm độ vẫn phóng xe ra ngoài vì công việc mẹ ạ.
Những ngày mệt mỏi, ốm đau không nhấc nổi chân lên mà cũng chẳng dám nghỉ vì sợ tới ngày lĩnh lương chẳng đủ tiền chi trả các khoản chi phí sinh hoạt. Cái đói, cái rét bao quanh cũng chẳng dám kêu ai…
Mẹ hiểu chứ!!! Để có được 40 – 50 triệu ấy thì phải đánh đổi bằng giấc ngủ, miếng cơm, manh áo..thậm chi là tính mạng, sức khỏe và tâm hồn.
Không như nhưng gì mẹ vẫn nghe thấy ở nhà đâu: có tí chức quyền thì ngồi mát ăn bát vàng. Có tí quan hệ thì nghe vài cuộc điện thoại cũng có người mang tiền đến biếu. Con cũng muốn an nhàn như người ta lắm chứ nhưng không có việc mà…
Sợ cả những lúc cúp máy “ con ở bên đấy chơi bời ít thôi, lên mạng thấy con suốt ngày đi chụp choẹt đi chơi thế làm gì còn tiền.” Mẹ à, nhiều khi đi công viên hóng gió chút thấy có mấy cửa hàng đẹp lượn qua lượn lại chụp vài kiểu rồi đi mua mấy đôi tất giảm giá về đi cho ấm. Hay thấy nhà bên cạnh có bông hoa đẹp ghé mặt chụp một tấm hình.. Chỉ để muốn mẹ biết rằng con vẫn đang sống rất tốt.
Thay vì vậy, mẹ cứ nói với con sống thoải mái đi, tiết kiệm vừa thôi không ốm thì khổ. Những gì cần tiêu thì phải tiêu đừng hoang phí là được… Nếu nghe những lời như vậy thì có ăn chơi, tiêu pha hoang phí thì con cũng thấy rất rất có lỗi với gia đình vì không gửi được cho mẹ đồng nào.
Mẹ à, Nếu mẹ có gặp ai có người thân đi làm xa mẹ hãy hỏi rằng cháu nó đi làm có khỏe không? Công việc có cực khổ lắm không? Có đẹp trai, xinh gái ra không… thay vì chỉ hỏi những câu tháng làm có nhiều tiền không? Mẹ nhé! Vì khi nghe những câu hỏi con dạo này có khỏe không, cuộc sống có tốt không?… Con cảm giác như mình được mọi người quan tâm, thương con lắm ý!!! Mẹ đừng quan tâm, hay nghe người khác nói gì. Mẹ chỉ cần biết rằng con yêu mẹ nhất là đủ rồi!!