Ta tìm gì khi còn son trẻ
Những ngày son trẻ đâu có bao nhiêu. Thế nên phải nhắc mình sống thật trọn vẹn cho những điều đẹp đẽ nhất.
Mỗi sáng, khi thức dậy, tâm trí luôn mở rộng một ý niệm về “một ngày mới tốt lành, tràn đầy năng lượng sống”. Tôi gửi câu chúc ấy cho tất cả những ai mình liên lạc vào sáng sớm. Đó là một thời điểm vàng đáng quý.
Những ngày thanh xuân phơi phới, người ta thường mơ mộng và bận rộn, sẵn sàng chấp nhận thử thách, tìm kiếm cơ hội thành công và vui sống. Cứ hối hả với guồng quay để thấy tuổi trẻ của mình không hoài phí, bởi sẽ đến một lúc, bạn nhận ra “sống chậm” cũng là một giá trị cần trải nghiệm khi son trẻ.
Tôi từng đọc về ba thời điểm vàng quyết định một ngày tốt lành của một đứa trẻ: tỉnh giấc, bữa ăn, trước khi ngủ. Thay vì thét gọi, cha mẹ hãy đánh thức con bằng những nụ hôn. Thay vì ra “điều kiện ưu đãi” hay hăm dọa để dỗ con tập trung vào bữa ăn, hãy nói với con về những điều thú vị sẽ thực hiện khi cơ thể tràn đầy năng lượng. Thay vì buộc con đi ngủ sớm, hãy nói với chúng về những giấc mơ đẹp…
Đọc rồi nghĩ. Có những ngày công việc chồng chất, phải đem về nhà, vật vạ trên giường ngủ, len cả vào giấc mơ. Thức giấc, mắt chưa kịp hé, đầu đã ngổn ngang suy tính. Cơ thể ủ ê lười biếng, ngày mới bắt đầu bằng mệnh lệnh gắng gượng của lý trí. Lắm khi, để hoàn thành tiến độ công việc, hai giờ chiều mới nhớ ra bữa trưa chưa ăn gì. Phố lên đèn mới rời cơ quan, đêm muộn phải dùng mệnh lệnh nhắc nhở mình, rằng “cơ thể cần nghỉ ngơi, ngày mai còn nhiều việc cần làm”.
Hôm kia, cửa hàng thời trang nhắn tin thông báo đợt giảm giá hấp dẫn. Ví tiền cuối tháng vơi cạn, nhà thì đang thiếu chiếc điều hòa giữa tiết trời nắng nóng. Vậy mà vẫn xách xe tới ngắm nghía, khoác lên mình những chiếc váy xinh, rồi phân vân, rồi đấu tranh giữa mua – không mua, rồi ra về trong tiếc nuối, đến khi đi ngủ còn nghĩ ngợi. Mỗi bữa sáng nơi phố thị tiêu hết 30.000 đồng. Bố bảo, số tiền ấy, ở quê, bố mẹ có thể mua đồ ăn cả ngày cho hai người, lòng bỗng chùng xuống.
Chị đồng nghiệp ngấp nghé tuổi 50 đi cùng vào quán cà phê. Đôi mắt chị xa xăm nhìn cô gái đôi mươi ngồi ở bàn đối diện. Chị khen mái tóc bóng khỏe, làn da trắng mướt, nụ cười tỏa rạng… Có phải chị đang tiếc nuối thanh xuân, cái thời chị cũng từng-đẹp-như-thế? Rồi chị cười xòa, bảo con người ta thường vậy – chưa ý thức được vẻ đẹp của bản thân thì đã đi qua nó mất rồi.
Phụ nữ trải qua những lần sinh nở, thời gian cuốn xiết vào hàng tá nỗi lo toan; thể xác mỏi mệt, tâm hồn khô cằn… Thanh xuân qua đi mà chẳng biết đã dành cho ai, đã đẹp thế nào. Những người trong thanh xuân của chị, gần gũi với vẻ đẹp của chị có tinh tế để nhận ra sự may mắn hay chỉ là những hờ hững? Chàng trai đang ngồi đối diện cô gái đôi mươi kia liệu có hiểu và trân trọng thanh xuân của cô ấy không? Cô gái ấy, nhiều năm sau, rất có thể cũng sẽ ngồi ngắm một cô gái đôi mươi khác và nuối tiếc, như chị bây giờ.
Ảnh minh họa
Son trẻ là thứ ai cũng có, nhưng không phải ai cũng biết sống cho thật tràn trề. Trong một chuyến công tác, tôi gặp một bà cụ. Giọng nói và quần áo của bà đậm chất quê mộc mạc cùng những ngỡ ngàng của người lần đầu đi máy bay. Anh con trai ngồi cạnh chỉ ân cần trao cho bà nụ cười hiền lành, từ tốn lắng nghe, từ tốn đối thoại. Tôi lại nhớ câu chuyện của một cô gái nọ. Ngày dẫn bạn trai về quê ra mắt, thấy thùng nước gạo chua mùi, đã làu bàu với mẹ, bởi nó khiến cô cảm thấy… mất mặt. Cách ứng xử của chàng trai trên máy bay khiến tôi tin trái tim anh đầy đặn yêu thương. Thế giới rộng lớn nhưng cũng đầy bất trắc. Chỉ có cánh cổng nhà luôn mở rộng đón ta về. Cha mẹ cam chịu nhọc nhằn để vun đắp cho con cái những tháng năm được sống là mình, sống cho mình nhiều nhất. Bình tâm trao đi yêu thương, ta có biết bao dấu son sáng ngời của tuổi trẻ.
Thỉnh thoảng trong lòng tôi cũng có những-ngày-chật-chội. Công việc không suôn sẻ, những người tôi gặp không thiện chí… Nhưng rồi giữa trưa nắng, chạy xe ngang qua một công trình đang dang dở, người phụ nữ lưng đẫm mồ hôi nghỉ mệt dưới tán cây, mở cặp lồng cơm đã nguội, nụ cười giòn của chị làm lòng tôi dịu lại.
Chậm lại một chút để mở rộng tâm hồn mà thấu hiểu. Cuộc đời sẽ “nở hoa” cả với những điều đơn giản như một nghĩa cử biết ơn, một tách trà thơm khi mỏi mệt, một cái ôm chặt, một nụ cười chân tình… Thế nên, khi ta son trẻ, hãy cứ toàn tâm toàn ý cho tất thảy mọi điều, gom nhặt những thời điểm vàng từ những điều nhỏ nhoi, bình dị nhất, để không phải nuối tiếc, ngày sau.
Mai Đình/phunuonline