Ngưòi việt ở Nhật cứ mỗi lần Việt Nam đi bão lại nhớ nhà
Ngày hôm nay, Đội tuyển Việt Nam lại tiếp tục có một màn trình diễn xuất sắc, vượt qua Malaysia để dành chiến thắng chung kết AFF Cup. Trong 11 lần tham dự AFF Cup trước đây, tuyển Việt Nam có 2 lần vào chung kết đó là năm 1998 và năm 2008. Ngày hôm nay, Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Hải Phòng,… cũng như cả nước Việt Nam ngập tràn trong màu của lá cờ đỏ sao vàng.
Mọi người nói đùa rằng, ngày hôm qua là một hôm không ngủ của người dân Việt Nam. Hay còn được các bạn trẻ đặt ra một cái tên vô cùng mĩ miều, đó là “đi bão”. Hàng nghìn người xuống đường, mặc trên mình chiếc áo có in hình lá cờ của tổ quốc, với niềm hân hoan, vui sướng, tự hào, chúc mừng cho sự chiến thắng của đội tuyển Việt Nam.
Bên này bán cầu, không khí ấy hình như cũng có chút lây lan. Ngồi lướt newfeed Facebook, khắp các bảng tin đến các trang báo lớn, nhỏ đều ngập tràn tin tức về bóng đá, khiến cho mình cồn cào lên nỗi nhớ nhà.
Nếu giờ ở Việt Nam thì kèn, chống, vung nồi, xoong chảo đã rộn ràng khắp nơi rồi. Có thứ gì là người ta dùng hết thứ đó. Nhà nhà, người người lại tranh thủ bán áo, cờ sticker. Ở nhiều nơi, mọi người tụ họp lại với nhau sang chảnh thì là quán cafe, trung tâm thương mại, còn bình dân thì môt cái màn hình máy chiếu, mấy cốc chè chát, là thành một chỗ xem bóng rồi, miễn là tất cả đều có chung một tình yêu với trái bóng tròn.
Nếu giờ ở Việt Nam thì mình cũng đang ngồi ở những nơi như thế, hồi hộp qua từng cú sút, lâu lâu lại bàn tán một chút về cầu thủ này, cầu thủ kia, trọng tài bắt như thế nào, đội mình chơi ra sao, lối chơi như thế nào, phút chốc lại quay sang “chửi đổng’ ông trọng tài vì bắt lỗi quá kém,…
Nếu giờ được ở Việt Nam thì khi kết thúc trận đấu chắc mình cũng sẽ đi bão, chắc cũng là một chấm nhỏ trong dòng người ấy, khoác lên người chiếc áo dân tộc mà hô hào, mà hét lên “Việt Nam vô địch” cho thỏa nỗi niềm với trái bóng.
Nếu giờ được ở Việt Nam mình sẽ cùng với những người bạn “chung khăn nối khố” trên chiếc xe máy rong ruổi khắp phố phường của Hà Nội, thể hiện cho thỏa thích, cho đã sức trẻ, để sau nhớ lại mình cũng đã từng có một thời tuổi trẻ đáng nhớ như vậy.
Nhưng nó chỉ là chữ “nếu” đầy cô đơn và buồn bã.
Sự thật là tôi vẫn phải tiếp tục hành trình thực hiện giấc mơ của mình. Sáng đi học, chiều đi làm thêm. Thế nhưng, thèm lắm, mong mỏi được xem, để được cổ vũ cho đội tuyển Việt Nam. Cho nên, tranh thủ giờ giải lao cũng phải vào nghía xem đội mình đá như thế nào.
Sự thật nữa là trong lúc mọi người ở Việt Nam đang đi bão trên đường phố, thì một mình tôi đang cố gắng giảm bớt sức ảnh hưởng của cơn bão trong lòng mình để cố gắng hoàn thành mớ deadline chất đống, mải mê tính toán chi phí chi tiêu trong một tháng tiếp theo như thế nào? Hiện giờ, mình cũng đang nhận thêm một số công việc để làm thêm, chưa biết nên phải sắp xếp như thế nào cho cân đối được giữa việc học và việc làm, liệu có đủ sức khỏe để “kham” hết được mọi việc không?
Vì vậy, những đam mê, sở thích nhỏ bé của trước kia lại phải ‘bỏ qua” để nhường cho những sự việc lớn lao hơn.
Thế mà cứ khi mở điện thoại ra, nó khiến cho mình không thể kiềm chế được nữa. Nhớ nhà, nhớ bạn bè, nhớ gia đình, nhớ Việt Nam quá. Muốn có một chuyến máy bay đáp vù xuống Việt Nam, “nhảy” vào giữa dòng người ấy, để được hét cho đến mức “khàn giọng” như người ta vẫn thường hay ví von ấy.
Tớ cũng muốn được đi bão !