Bước qua khủng hoảng tuổi 30
Hãy thử một lần mơ thật lớn – dám trở thành người mình muốn trở thành. Hãy suy nghĩ khác thường ngày và thử làm những việc ta chưa từng làm trước đây…
Chị vẫn thường bảo với tôi: phụ nữ phải đẹp, trong bất cứ hoàn cảnh nào. Thuở trước, tôi thường ậm ừ cho qua chuyện, để khỏi phải nghe chị nói thêm và cũng để tránh mếch lòng. Thuở ấy, tôi còn chưa hiểu hết được từ “đẹp” mà chị muốn nói tới.
Rồi thời gian thấm thoát trôi, tôi… chạm ngõ 30. Một buổi sáng, khi những ánh ban mai vươn mình ra khỏi những đám mây xám màu, không dưng, tôi đứng ngắm mình trong gương thật lâu và chợt nhớ đến lời chị. Tôi đưa tay chạm khẽ lên má mình – nơi có vài đốm tàn nhang đã xuất hiện từ khi nào không biết. Những vết chân chim nơi đuôi mắt dường như cũng đã bắt đầu xuất hiện. Khuôn mặt này, một thời đã tươi trẻ và cuốn hút biết bao.
Lâu lắm rồi, tôi chẳng còn đến ngồi nơi góc quán quen, nhâm nhi tách cà phê và đọc vài trang sách, hoặc đơn giản, ngồi đấy trầm ngâm, nghe một bản nhạc Trịnh rồi nghĩ về cuộc đời như ngày xưa. Lâu lắm, tôi không hẹn hò bè bạn, cũng chẳng một mình chạy xe chầm chậm dọc theo con phố, để ngắm những cánh chò nâu xoay xoay trong gió, như nuối tiếc từng phút giây sự sống. Thanh xuân của tôi vụt qua đâu mất, chẳng còn những chuyến đi ngắn dài để tận hưởng thế giới đa sắc màu, đẹp đẽ và tươi mới.
Thứ quý giá nhất mà cha mẹ để lại cho con cái không phải là của cải vật chất mà là tấm gương. Chắc hẳn, ai cũng muốn sau này được con cái nhắc đến bằng niềm tự hào và hãnh diện. Tôi muốn sống tốt, muốn hoàn thiện bản thân, để có thể cho con tôi một tấm gương toàn vẹn và cũng mang lại cho chồng cảm giác hạnh phúc, tự hào khi nói về vợ mình. Tôi lên kế hoạch thay đổi bản thân, làm mới mọi thứ.
Không biết từ khi nào, tôi chỉ còn quanh quẩn ở góc bếp. Thế giới dường như bé lại chỉ bằng hai người đàn ông. “Phụ nữ là phải đẹp”. Câu nói của chị lại văng vẳng trong đầu. Nhưng giờ đây, “đẹp”, không còn là đẹp đơn thuần nữa. Nó bao gồm cả thần thái, tâm hồn và cả giá trị của bản thân. Tôi bắt đầu suy nghĩ. Mình không thể cứ tiếp tục cuộc sống theo lối mòn cũ kỹ thế này được. Tôi cần phải làm gì đó, để cuộc sống có ý nghĩa hơn, có giá trị hơn và quan trọng là để mỗi sáng thức dậy, tôi biết mình đang sống vì điều gì, theo đuổi cái gì.
Tôi bắt đầu tái thiết lập bản thân. Tôi cảm thấy phải nghiêm túc và có trách nhiệm với chính cuộc đời mình. Tôi dậy sớm để cảm nhận không khí trong lành và yên bình của một ngày mới, dành 20 phút tập yoga và vài động tác mạnh để kích thích tinh thần. Rồi tôi ngồi đếm những phúc lành mình may mắn nhận được mỗi ngày, trong suốt những tháng ngày mình được sống, cho đến tận bây giờ. Càng đếm tôi càng cảm thấy mình quá đỗi may mắn khi có quá nhiều thứ để mình biết ơn. Tôi có một cơ thể lành lặn, khỏe mạnh, có thêm một ngày nữa để sống, đã là một đặc ân quá lớn.
Rồi tôi lặng yên, cố nhìn vào bên trong mình, bởi có những lúc vô tình hay cố ý, tôi đã làm tổn thương chính tôi, nên phải có trách nhiệm chữa lành nó. Tôi nói những lời yêu thương với bản thân nhiều hơn. Ai cũng cần được yêu thương cả, cơ thể của chúng ta cũng thế.
Mỗi tối, trước khi đi ngủ, tôi thường lập kế hoạch và đặt ra những mục tiêu quan trọng cho hôm sau. Sáng ra, khi đã làm xong những quy trình trên, tôi đứng trước gương và đọc to những mục tiêu trong ngày của mình, đọc to tầm nhìn của tôi trong 1 năm, 5 năm và 10 năm tới. Đọc, với một niềm tin mãnh liệt rằng, mình sẽ hoàn thành tất cả những việc ấy. Niềm tin có một sức mạnh khủng khiếp. Nó khiến chúng ta dễ dàng trở thành con người mà chúng ta muốn. Hơn thế, chúng ta phải tin tưởng chính mình thì người khác mới tin ta được.
Và kết quả hơn cả những gì tôi mong đợi. Cuộc sống của tôi trở nên nhẹ nhàng hơn, an nhiên ơn. Tôi sử dụng thời gian hiệu quả hơn. Thay vì cầm điện thoại lướt Facebook mỗi ngày, tôi dành thời gian chất lượng cho con và tranh thủ mỗi ngày đọc vài chục trang sách về phát triển bản thân, đối nhân xử thế và cả những kỹ năng cần cho công việc lẫn các mối quan hệ.
Hãy thử một lần mơ thật lớn – dám trở thành người mình muốn trở thành. Hãy suy nghĩ khác thường ngày và thử làm những việc ta chưa từng làm trước đây, để cuộc sống của ta thật mới mẻ và tràn đầy cảm hứng. Làm hết mình, để xứng đáng với câu phụ nữ là phải đẹp và phụ nữ là để yêu.
Tôi, đã bước qua khủng hoảng tuổi 30 như thế.
Ngô Thúy Nga/phunuonline