Bi kịch công sở: Lắm gái nhiều trai, nhưng chẳng yêu được ai!
Lắm mối nhưng tối vẫn phải hì hục trả deadline một mình. Bao giờ mới có chồng đây?
Vẫn chưa có người yêu á? Thế ở chỗ làm không có anh nào được à?’
Đây có lẽ là câu hỏi luôn luôn về nhì trong cuộc đua tần suất chỉ sau câu ‘Đã có người yêu chưa?’ hay ‘Bao giờ lấy chồng?’ mà các chị em đang trong độ tuổi cập kê như tôi phải nghe đều như vắt chanh.
Ơ kìa hay nhỉ? Ông cha ta đã dạy rồi, yêu ai cũng được nhưng con thầy, chồng bạn, trai cơ quan cần được loại ngay từ vòng gửi xe. Nói ra nhiều người lại bảo là bao biện cho cái sự ế chỏng chơ, chứ ngoài kia có biết bao cặp vợ chồng nên duyên ở chốn công sở, rồi kết quả là có nguyên ngôi nhà và vài đứa trẻ đấy thôi. 1 tuần 5 ngày, mỗi ngày 8 tiếng ở công ty, quỹ thời gian đụng mặt đồng nghiệp còn nhiều hơn cả gặp cha mẹ. Vậy nên chẳng có gì khó hiểu nếu có lỡ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén với đối tượng nào đó cùng chỗ làm.
Thành thực mà nói, đó cũng chính là suy nghĩ của tôi khi mới chập chững bước chân vào cuộc sống văn phòng. Với trí tưởng tượng phong phú còn hơn cả biên kịch phim Hollywood, tôi đã mơ về viễn cảnh hàng ngày được làm việc chung với dàn trai công sở bảnh bao trong bộ vest lịch lãm, hay sơ mi trắng quần âu bóng sáng giống các soái ca trong phim Hàn Quốc. Mà thôi, cho dù không phải là soái ca đi chăng nữa, ít nhất đây cũng là nơi tôi có cơ hội nên duyên với một người hội tụ phẩm chất của anh chồng lý tưởng: Chín chắn, thành đạt, galant, và có tài chính tốt – những điều mà tôi khó có thể tìm thấy được ở hội con trai trạc tuổi trong trường đại học. Thế là với tâm lý hí hửng, tôi bắt đầu đi làm đầy hứng khởi nuôi hi vọng mau chóng đặt dấu chấm hết chuỗi ngày FA dài đằng đẵng.
Định nghĩa soái ca công sở trong tôi là: Chín chắn, thành đạt, galant, và có tài chính tốt.
Vậy mà, giống như lời bài hát Thằng Điên của Justa Tee: ‘Hạnh phúc chỉ hết khi anh ngừng mơ’, tôi đã bị sự thực nghiệt ngã tạt nước cho tỉnh mộng chỉ sau tuần đầu đi làm. Ngày đầu tiên bắt đầu công việc ở môi trường mới, tôi được trưởng phòng đề nghị dẫn đi chào hỏi giới thiệu các phòng ban khác để mọi người biết mặt. Hiểu rằng cơ hội thoát ế đã tới, tôi nhanh chóng tra ngay thuốc nhỏ mắt để đảm bảo đôi mắt cận đeo contact lens không làm ảnh hưởng đến nhãn quang tìm chồng tương lai của mình. Vuốt lại mái tóc, lia mắt nhìn vào gương, mọi thứ đều hoàn hảo. Tôi tự tin sải bước theo sếp đến gõ cửa từng phòng đi tìm chàng trai trong mơ.
Thế nhưng, không hiểu do tôi kén chọn, hay là vì cơ quan tôi có chính sách không tuyển dụng người xứng đôi vừa lứa với tôi, mà đi mãi đi hoài đến khi đôi chân mệt nhoài, chào hỏi lạc cả giọng qua gần hai chục phòng ban mà vẫn chẳng thấy có anh trai nào lọt vào mắt xanh. Nói là không có nổi một ai thì cũng hơi quá, nhưng mà hỏi ra thì toàn anh đã có gia đình, không hai con thì cũng một vợ mới cưới. Người còn độc thân thì khổ nỗi lại kém cả tuổi tôi, nhìn mặt trẻ măng chỉ muốn bẹo má xoa đầu thì yêu đương nỗi gì bây giờ? Bao nhiêu mộng tưởng nổ bùm bụp như bong bóng xà phòng, tôi tiu nghỉu trở về vị trí của mình cắm mặt làm việc để quên đi sự thực rằng: Công việc có thể thay đổi, chứ cái sự ế của tôi thì không!
Tóc tai gọn gàng, sẵn sàng sải bước đi kiếm người yêu công sở nhưng tôi thất bại ngay từ những giây đầu tiên.
Đọc tới đây chắc hẳn sẽ có người nghĩ chỗ tôi làm không nhiều thanh niên nên mới vậy, chứ những công ty khác thì đâu có thiếu. Đúng vậy, không thiếu thật, nhưng lại éo le theo một kiểu khác. Như cô bạn thân tôi làm trong lĩnh vực báo chí truyền thông, xung quanh toàn người tuổi trẻ tài cao, có gu thẩm mỹ, giao tiếp khéo léo, và quan trọng là chưa có gia đình. Ấy thế mà bạn tôi hiện giờ vẫn là người đứng đầu hiệp hội ế toàn cầu, tìm đỏ mắt vẫn không có nổi một mảnh tình chốn công sở. Lý do ư? Đồng nghiệp của bạn đa số là…LGBT. Lập hội chị em bạn dì thì được, chứ có nhỡ đề cập chuyện yêu đương bánh bèo khéo còn bị các liền anh liền chị đánh cho.
Ngày này qua tháng nọ, điều duy nhất thay đổi là ngoại hình và công việc của tôi, còn chuyện tình duyên vẫn tắc lại ở con số 0 tròn trĩnh.
Thực ra cũng có những anh chuẩn men trẻ tuổi, giỏi giang và đẹp trai. Nhưng bạn biết đấy, cực phẩm như vậy thì chắc chắn đã có người yêu. Mà người yêu của họ không đẹp tựa hot girl thì cũng giàu như rich kid. Kể cả vườn hồng chưa có ai vào thì lúc nào cũng có sẵn dàn hậu cung xếp hàng rải thính chờ đến lượt. Đến Như Ý của Châu Tấn còn thua trong cuộc chiến tranh sủng, huống chi là bạn tôi…
Thế đấy, bảo sao ngày nay đâu đâu cũng thấy các thanh niên ca mãi điệp khúc ế. Thời gian thì đã dành hết cho công việc, mà ở chỗ làm lại không có cơ hội tìm người yêu. Các bạn ạ, thay vì cứ nuôi hi vọng kiếm chồng ở môi trường công sở, lời khuyên của tôi là hãy tìm cách khác nếu không muốn phải nhận thiệp cưới từ bạn bè với tựa: ‘Trân trọng kính mời Em và Cô Đơn tới dự lễ thành hôn của chúng tôi…’
‘Trân trọng kính mời Em và Cô Đơn tới dự lễ thành hôn của chúng tôi… ‘, nghe thật là ê chề chứ..