Anh này, em ở đâu trong hai mươi tư giờ đồng hồ ít ỏi của anh?

Em hỏi anh rằng có phải anh xuất hiện trong cuộc sống của em chính là để em chờ đợi anh.. mãi!

Sao em ngốc thế?

Sao cứ khổ sở vẽ ra những li do cho những tin nhắn ngóng mãi nhưng vẫn hoài không tới… Chẳng có gì là quá bận cho một dòng tin nhắn vội chỉ mất vỏn vẹn vài giây đồng hồ.. “Anh bận quá nên anh…” Tất cả chỉ là lí do, và tất nhiên tất cả đều có lí; chỉ có mình em là chẳng có lí do gì trong tất cả những bộn bề của anh…

Anh này, em ở đâu trong hai mươi tư giờ đồng hồ ít ỏi của anh?! Cộng tất cả thời gian anh dành cho em sau những dòng tin nhắn đó có được đến một giờ? Anh có thể hào phóng với em tất cả, nhưng sao điều em cần nhất anh lại tiết kiệm với em đến từng giây phút đến như vậy?

Em giận anh vậy sao em vẫn cứ chờ đợi, cứ hy vọng?

Em đâu phải không biết giận, không biết mệt mỏi khi phải chờ đợi. Anh có biết anh là người duy nhất làm em phải chờ đợi; vậy mà anh vẫn cứ mải miết hứa hẹn nhưng chẳng bao giờ… ở bên cạnh em như anh hứa! Em giận nhưng em cứ hy vọng rằng anh không trả lời tin nhắn của em vì anh vội vã chạy đến bên cạnh em dù trễ.. Em hy vọng ở những lời hứa, rồi lại hy vọng ở những cuộc trễ hẹn và những điều bất ngờ hạnh phúc khác… Nhưng không, đơn giản chỉ là anh không đến, chỉ là anh quá bận để nắm tay em..Em có nên tiếp tục hy vọng không anh?

Hai mươi tư giờ, có giây phút nào anh không biết em đang làm gì, ở đâu; vậy mà em thì không? Anh mất hút sau những cuộc hẹn khách hàng, sau những cuộc đàn hát, sau… hàng vạn những lí do khác.. Và anh cũng mất hút trước những nỗi nhớ của em! Em chẳng muốn đem nước mắt ra lấp đầy những nỗi nhớ của mình… Hai mươi tư giờ cuốn mình theo công việc, theo những cuộc hẹn của anh chắc hẳn là rất vội vã; nhưng đối với em của sự chờ đợi thì một giờ thôi cũng đã đủ cho những tiếng thở dài.. Anh có hiểu cảm giác cứ nhìn mãi vào màn hình điện thoại nhưng vẫn chỉ trơ trọi màn hình khóa, không rung, không một tiếng chuông báo?

Kết quả hình ảnh cho cô đơn

Anh nói cho em biết, anh có muốn nắm chặt tay em nữa không?

Đông lạnh làm em cứ nhớ đến bàn tay ấm của anh, mỗi phút trôi qua đều là muốn được nắm chặt. Nhưng chỉ là ” Trời hôm nay lạnh lắm, em mặc ấm vào nhé”. Anh này, tay em đâu có rút vào trong áo được, chỉ có tay anh mới ủ ấm được… Vậy mà, đôi tay em vẫn cứ mãi lạnh. Trời đông cứ u buồn mãi cả đêm lẫn ngày làm cho những cái chờ đợi của em trở nên thật mệt..

Em hỏi anh rằng có phải anh xuất hiện trong cuộc sống của em chính là để em chờ đợi anh.. mãi!

Theo Guu.vn