Em cho phép mình đau vì anh, ngày hôm nay nữa thôi
Cái ngày em nhận ra mình đã mất anh cũng là lúc em biết rằng: Trên đời này chẳng có ai thương mình ngoài mình tự thương lấy mình trong cuộc đời này cả.
Một thời gian rất dài rồi em mới lại có thời gian rảnh rỗi để tự suy ngẫm một mình. Nghĩ lại thì cuộc đời em rắc rối đến kì lạ.
Em đã từng đọc một cuốn sách. Những ngôn từ trong cuốn sách ấy chạm vào từng ngõ ngách trong tìm em. Khiến em vừa sợ vừa như tìm được một người bạn tri kỉ.
Từng câu thơ, từng mẩu truyện ngắn hay tản văn đều như lột tả từng vết sẹo trong trái tim em. Kéo em ra khỏi những mịt mùng mưa bão để nhìn thấy ánh sáng ngay trước mắt. Thứ ánh sáng đẹp mà rực rỡ đến em chưa bao giờ biết đến.
Vừa đọc vừa khóc, trái tim đau từng vệt dài nhưng lòng em lại thảnh thơi đến lạ kì.
À! Hóa ra chấp nhận nỗi đau đó còn dễ chịu hơn việc cố dấu nó thật sâu rồi hằng ngày nhấm nháp nó một chút một.
Khi yêu, ai cũng nghĩ đến đoạn kết hạnh phúc của mình. Mấy ai lường trước những niềm đau mình sẽ gặp phải.
Em đã từng bật khóc van xin anh một điều. Điều mà đáng ra không một cô gái nào trên thế giới này phải van xin cả. Rằng: Em xin anh, mỗi khi anh làm điều gì đó hãy nghĩ đến em một chút xíu thôi.
Rằng liệu anh làm thế, em có vui không, giận không hay đau lòng không. Chỉ vậy thôi.
Nhưng cuối cùng tổn thương vẫn hoàn vào trong tâm em. Anh vẫn là anh sau mỗi lần bắt đầu một vòng tròn lặp đi lặp lại, những lỗi lầm – xin lỗi – ăn năn – tha thứ.
Dường như anh nghĩ rằng, em sẽ chẳng bao giờ bỏ anh cả. Nên anh mặc nhiên tổn thương em. Để hôm nay chúng ta như thế này.
Yêu đồng nghĩa với đau. Em thương anh nhiều lắm nhưng chưa chắc anh đã thương em được bằng từng nấy. Lúc nào cũng vậy, người nào thương nhiều hơn thì cũng đau hơn thì phải.
Và họ luôn là người thua cuộc. Như em.
Em thương anh nhiều lắm, nhưng dường như trong tim anh chưa bao giờ có chỗ cho em. Đời người có duyên gặp được nhau, yêu nhau thật lòng. Đâu phải dễ dàng buông tay nhau ra.
Cha mẹ nâng niu em từng chút một. Còn anh khiến em đau từng ngày. Những cơn đau nhói giằng xé trong tim.
Lúc em nghĩ rằng mình sẽ hạnh phúc, sẽ vui vẻ và đạt được những gì mình muốn. Cũng là lúc trải nghiệm đủ những đau thương – tức giận – hối hận – tan vỡ. Từ chính người em tưởng rằng yêu em nhất.
Để hôm nay em chợt nhận ra rằng, ngoài gia đình thì chẳng có ai yêu em một cách tự nhiên và thật lòng nữa rồi.
Khi viết những dòng này, em đau và cho phép mình đau vì anh hết hôm nay nữa thôi. Ngày mai, và phần thanh xuân còn lại em sẽ thương mình như đúng những gì cuộc đời em đáng được nhận.
An Di/Dear.vn