Em rất… rất nhớ anh

Có những ngày chợt nhớ.

Nhớ một cách lạ lùng…
Có những ngày em rất cô đơn
Cần có anh, cần bờ vai để tựa
Lặng yên thôi chẳng nói gì thêm nữa
Ôm lấy em những lúc yếu lòng

Có những ngày em chán xuống phố đông
Chỉ muốn nằm nhà, đọc hoài dòng tin cũ
Của em với anh, của những lần không ngủ
Rồi tự hỏi lòng… anh có nhớ em không?

Có những ngày em rất rất rất mong
Một cái siết tay nơi quán đông hò hẹn
Vậy mà bao lần thu sang rồi hạ đến
Lối em về chẳng thấy bóng dáng anh!

EM RẤT … RẤT NHỚ ANH

Có những ngày em rất… rất mong manh
Như chiếc lá đương xanh… sắp phải xa cành
Khi giông bão mang bình yên đi cất
Là lúc em buồn…
Em rất… rất nhớ anh!

Theo Guu