Trong đời người, chẳng có ai rời xa ai mà không thể sống được
Người có thể sẽ đau như ‘chết đi sống lại’ hoặc có thể ‘sống như chết’ trong một đoạn thời gian, nhưng không có cảm giác nào là mãi mãi.
Người có thể sẽ đau như ‘chết đi sống lại’ hoặc có thể ‘sống như chết’ trong một đoạn thời gian, nhưng không có cảm giác nào là mãi mãi.
Em chưa từng chối bỏ rằng mình đã đau, thậm chí đau rất nhiều. Những tổn thương mà anh gây có thể bằng tất cả những vết sẹo chi chít mà trước ngày gặp anh cộng lại. Nhưng trên tất cả nỗi đau ấy là sự trống rỗng, khi cuộc sống đang đủ đầy bỗng bị khoét vào một vết lõm thật to. Cảm giác đang trên đỉnh thật cao thì bỗng dưng người bên cạnh biến mất, nhìn xuống dưới chân chỉ thấy một vực sâu. Em đã từng nghĩ hay là mình thả lỏng người, để rơi sâu luôn vào nơi thăm thẳm ấy?
Hôm nay em có thể kiệt quệ vì anh, nhưng em của ngày mai liệu có phải là em của ngày hôm nay nữa? Vậy thì anh cũng chẳng còn là lý do đủ khiến em khóc nữa rồi. Hạnh phúc của hôm nay gắn liền với anh, nhưng có thể ngày mai sẽ là một người khác. Và chính anh cũng sẽ thế thôi.
Đó là ngày em vẫn còn yêu những trang tiểu thuyết mộng mơ, ngày vẫn còn tin vào lời bài hát, ngày một tối mưa nằm đắp chăn, bật radio là đủ thấy êm đềm, ngày em vẫn ôm mộng về một chàng trai với áo sơ mi thơm mùi nắng.
Ấy là những ngày em chưa khóc thầm mỗi lúc đêm buông, ngày chưa tự ghét mình khi nhìn vào gương mỗi sáng. Ngày chỉ cần nghe một cái tên là có thể bật khóc ngon lành. Ngày ngỡ rằng, vắng anh, em sẽ không thể nào sống được..
Dù em có để ý hay không, thời gian vẫn cứ thản nhiên làm nhiệm vụ của nó, bằng nhịp sống thường ngày, bằng những trải nghiệm sắp tới, từng chút từng chút lau đi những bóng mờ của quá khứ. Dẫu có muốn giấu điều ấy thật kỹ, vẫn muốn trung thành với những kỷ niệm về anh, thì thời gian cũng vĩnh viễn không cho phép em làm điều ấy.
Em vẫn sẽ ngày hai buổi đi làm, sáng một ly sữa nóng, chiều vẫn một cốc trà thơm. Em vẫn thích đọc những quyển tiểu thuyết cũ, vẫn có thể khóc lóc cả đêm vì một bộ phim Hàn, vẫn thấy dễ nổi điên vào một chiều kẹt xe, vẫn thần tượng một nam thần như hồi ấy. Chỉ là, em làm tất cả những điều ấy một mình…
Trong khoảnh khắc ấy, có thể cũng có chừng ấy người yêu nhau. Rồi có lẽ sẽ bước chân vào vòng tròn tình ái như mình đã từng vậy, sẽ hạnh phúc, sẽ ngọt ngào, sẽ đau khổ, sẽ đắng cay. Rồi có người sẽ vượt qua được, rồi có người cũng sẽ chia tay như mình vậy…
Là những điều thường nhật buộc em phải bươn chải mưu sinh, là những thăng trầm của bao nhiều mối quan hệ khác, là những tháng ngày thanh xuân ít ỏi đang dần cạn kiệt, là nỗi lo sợ tương lai đằng đẵng sẽ không một bờ vai nương tựa. Những thứ ấy thực dụng hơn so với sự thiêng liêng của tình yêu, so với những cảm xúc của trái tim, nhưng em cần nó để tồn tại. Rồi chính những thứ thực dụng ấy sẽ khiến em quên anh, khiến em quên đi mình cũng từng lãng mạn như thế.
Em nghĩ rằng tình yêu cũng là một lẽ vô thường lắm, người ta vẫn yêu, vẫn chia tay, vẫn yêu, rồi lại chia tay. Xa anh, không ai bắt em phải ngừng sống tiếp, em càng không bắt em làm điều ấy. Cuộc đời mỗi người trải qua biết mấy mối tình, chẳng nên vì một điều gì đó mà bỏ tất cả những điều còn lại. Em sẽ tốt hơn, để em còn được yêu và yêu lần nữa.
Và em sống trên đời này chẳng phải vì bất cứ ai, em tồn tại vì em anh ạ.
ST