Cuối năm rồi, cất nỗi đau vào tủ để tiến bước thôi em

Thứ đã mất đi chính là thứ vốn dĩ không thuộc về mình, không cần giữ bởi những gì chưa bao giờ thuộc về mình, và càng không thể níu kéo những ai đã không còn muốn ở lại. Vậy nên, mọi đau thương, hãy cứ để gió của những ngày cuối năm này cuốn trôi đi.

Em họ nhỏ hơn chị đúng 10 tuổi. Em nói, có lẽ phải đi gặp bác sĩ tâm lý, vì em bây giờ không tập trung làm việc được, cũng khó ngủ và nhức đầu, cứ mãi nghĩ về nỗi đau không lối thoát. Em vừa chia tay mối tình hơn 6 năm, cũng là mối tình đầu.

“Chị có day dứt với mối tình đầu không?”. “Không, vì trong lòng chị không hề có mối tình đầu”. Em im lặng. Chị bảo: “Chia tay rồi thì thôi. Tim đau thì dùng lý trí mà chữa”. Cô em dò hỏi, liệu chị có nhớ ai trong quá khứ không. Một cách quả quyết, cô chị bảo chẳng bao giờ thèm nhớ ai, bởi họ không hề trầu cau đi hỏi cưới mình. Nếu chẳng may kiếp này sống một mình, cô thà thương nhớ một bóng hình tưởng tượng, còn hơn nghĩ về quá khứ và một người không xứng đáng.

Nếu trái tim đau... - Ảnh 1

Vì muốn em đứng dậy sau cú sốc nên chị tỏ vẻ mạnh mẽ. Nhưng thái độ của chị khiến em nghi ngờ. Cô em biết chị sống thiên về cảm xúc. Có thể chị chỉ “nói cứng” chứ chưa chắc đã làm được thế. Đâu phải cứ muốn là quên được một người. Cô chị dịu giọng, chị đã trải qua nhiều đau khổ hơn em, đã chịu nhiều tổn thương, gặp nhiều gian dối… Nhưng rồi chị nhận ra, mỗi cuộc đời không giống nhau và chẳng có gì lạ nếu như suy nghĩ của chúng ta khác với đa số. Điều quan trọng là sự khác biệt đó làm cho bản thân cảm thấy vững tin, bình an ở hiện tại, hy vọng vào tương lai.

Trái tim có lý lẽ riêng thì vẫn là một phần của cơ thể và phải chịu tác động của lý trí. Trong lúc xuống tinh thần, nếu lý trí không thể thắng “lý lẽ cùn” từ trái tim, em sẽ chết chìm trong đau khổ. Em cũng biết rõ, anh chàng đó đã phản bội, không còn cách nào cứu vãn. Em có đau khổ ngàn lần, anh ta cũng chẳng vì xót thương mà quay lại. Vậy thì, tại sao em không tìm đường thoát khỏi vũng lầy này? Em không cảm thấy khoảng thời gian bây giờ rất đáng sợ hay sao?

Nếu trái tim đau... - Ảnh 2

Hai chị em tranh luận, có lúc suýt cãi nhau. Cô em vẫn bảo vệ quan điểm rằng, tình đầu không dễ trôi qua. Rồi cô bảo đã sợ tình yêu, có lẽ suốt đời sẽ không dám yêu ai nữa. Em dặn chị đừng kể chuyện cho mẹ em nghe, sợ mẹ lo lắng. Nhìn đôi tay gầy với vẻ mặt tiều tụy của em chầm chậm dắt xe ra ngõ, cô chị chạnh nhớ bản thân một ngày chưa xa lắm, lòng dậy lên nỗi cảm thương. Tối đó, cô quyết định gọi điện, kể em nghe những gì từng trải qua.

Mối tình đầu ư? Em ơi, có gì đáng để nhớ khi đó là một kẻ lừa gạt và lợi dụng. Chị đã bị trói chặt trong tình nghĩa đến gần 10 năm, bằng sự giả dối có tính toán. Khi biết mình bị lừa là lúc chị không còn trẻ, rất đau lòng. Chị định chôn nó vào lòng, không để cho ai biết. Nhưng vì muốn kéo em trở về với cuộc sống vui tươi, năng động em xứng đáng có ở lứa tuổi này, nên chị chia sẻ. Em có thể nhìn vào chị để biết em may mắn hơn nhiều. Em bây giờ có chị để nương tựa. Còn chị ngày đó, bơ vơ một mình. Vậy mà, chị đã đứng lên, vững vàng, như em thấy.

Cô em im lặng lắng nghe. Hình như lòng em ít nhiều được an ủi, đã vơi đi phần nào. Cuộc gọi kết thúc, cô chị nằm dài trên giường, gác tay lên trán, tự hỏi em còn giữ ý định đi gặp bác sĩ tâm lý không và sẽ vượt qua đau khổ bằng cách nào. Bằng cách nào thì em cũng sẽ vượt qua được, nhanh hay chậm mà thôi.

Phunuvagiadinh