Đi làm chẳng thích được ai, lắm mối tối trả deadline một mình
Có ai như tôi không! Đi làm sắp được nửa thập kỷ rồi mà vẫn ‘ế’ đây các bạn ơi!
“Đi làm chẳng thích được ai,
Lắm mối tối trả deadline một mình”
Lại một tối thứ 7 nằm dài ở nhà với 3 cái deadline phải “trả bài” trước 0h.
Tôi (25 tuổi), 5 năm đi làm, 0 mảnh tình vắt vai.
Nhận thêm việc về nhà cho đỡ trống trải chứ chẳng phải hăng hái gì. Tối thứ 7 máu chảy về tim, những người yêu nhau thì chảy về với nhau. Còn tôi, ngồi lặng im trong bốn góc phòng, nhấp một ngụm bò húc, nhai đôi ba cái chân gà, cắm đầu vào làm việc và offline tất cả các mạng xã hội để đỡ phải nhìn bạn bè check in quán cà phê, rạp chiếu phim, nhà hàng ăn uống cùng với “ai đó” của họ.
Gọi là cô đơn cũng không phải. Đây là tình trạng mà các cụ hay nói: “lắm mối, tối nằm không”. 25 tuổi, ngoại hình khá, công ăn việc làm ổn định. Không ít người theo đuổi, nhưng chẳng phải, tôi vẫn đang ngồi đây gõ những dòng tâm trạng này với các bạn đó hay sao, và còn một núi công việc đang dồn vào đầu nữa.
Bạn bè hay than thở về việc những mối tình thời sinh viên thường tan vỡ khi cả hai người đi làm. Môi trường sống thay đổi, gặp gỡ nhiều hơn, quen biết rộng hơn, dần dà ta sẽ thấy thế giới thật phong phú, nhiều màu sắc, quá nhiều thứ mới mẻ để cho ta khám phá.
Mối tình sinh viên của tôi cũng kết thúc như vậy. Người yêu cũ có người yêu mới, một cô gái xinh hơn, giỏi hơn, tâm lý hơn, ở cùng chỗ làm. Còn tôi, 2 năm trời vẫn lẻ loi như vậy.
Nhiều người nói, làm việc trong start-up công nghệ, thiếu gì các Boys Over Flowers (trai đẹp hơn hoa, hoa chưa có chủ), sao đến bây giờ vẫn chưa có mối nào vậy?
Mối ư? Mối thì nhiều chứ. Nhưng lắm mối, tối vẫn phải làm việc một mình này. Mối thì đã có chủ, mối thì… không thích phụ nữ, có mối thích phụ nữ, thì lại không thích mình (mà giới trẻ hay gọi là ‘crush’ đó), còn cả mối thích mình mà mình không thích nữa.
Vậy nên, lắm mối, tối vẫn nằm không đấy ai ơi!
Tôi tự cho mình là người không quá kén chọn, chẳng hề áp đặt bất kì tiêu chuẩn nào với các “ứng viên tiềm năng”. Có lần tâm sự với bạn thân về chuyện ở công ty có cùng lúc 2 anh theo đuổi mình, không biết có nên nhận lời với một trong hai người họ không, nhận với ai, và khi nhận lời rồi, trả lời sao với người còn lại để những ngày tháng sau đó tại cơ quan đừng trở nên căng thẳng. Bạn tôi nói: chọn một người tri kỉ bên cạnh mình, chẳng cần tiêu chuẩn gì cao sang cả: chỉ cần người đó biết cố gắng làm cho mình hạnh phúc, thế là tốt rồi.
Buồn thay, khó mà chọn được ứng viên nào như vậy. Bởi trong giai đoạn tán tỉnh, anh nào mà chẳng cố gắng hết mình. Hai anh đều nhận đèo tôi đi làm, chở tôi về khi tan sở, rủ tôi đi ăn trưa, mua gối cổ, gối ôm, chăn văn phòng, trà sữa cho tôi. Anh nào cũng nhiệt tình chat chit, hỏi thăm tôi mỗi lần bị sếp mắng.
Thích nhau thì dễ, đồng hành với nhau dài lâu mới khó. Tôi 25 tuổi rồi, không còn là cô bé 18 mộng mơ nhảy cẫng lên khi được bạn giai mới quen nhắn tin nữa. Ở cái tuổi trên 25 này ấy mà, mọi người đến với nhau đều có mục đích cả. “Nhiệt tình với mình” ư, chẳng có gì đảm bảo rằng những anh chàng đó chỉ nhiệt tình với mỗi mình tôi. Chiếc xe đã từng đèo tôi, chẳng có gì đảm bảo rằng nó sẽ không chở thêm vài cô gái khác.
Không có gì là chắc chắn cả, nên lắm mối, tối vẫn một mình.
Và kể cả rằng tôi (khá) chắc về tình cảm của hai người dành cho mình đi chăng nữa, thì chính tôi lại không chắc chắn về cảm xúc của mình. Bởi nếu tôi chọn người số 1 mà vẫn tiếc rẻ người số 2, thì điều đó chứng tỏ tôi cũng không hề thật lòng với quyết định đó.
Người ta nói rồi: khi chưa sẵn sàng để một lòng một dạ với ai thì tốt nhất là nên ở một mình để đỡ “tạo nghiệp”.
Đôi lúc tôi ước giá như mình chỉ có một sự lựa chọn, để đỡ phải đau đầu. Được nhiều người theo đuổi không hề sướng đâu nhé các bạn, nếu ta là người có lương tâm. Bản thân tôi cũng có vài cô bạn rõ lắm “vệ tinh”, họ luôn hạnh phúc và tự hào về việc có nhiều đàn ông vây xung quanh mình, một tuần có đủ 7 kèo hẹn ăn uống xem phim với 7 anh, mặc một set đồ mua bằng tiền của nhiều người. Mỗi người đàn ông theo đuổi và tặng quà cáp cho các cô ấy như một dòng tham khảo về “độ hot”, làm đẹp thêm chiếc CV tình yêu của các cô nàng.
Ở công ty tôi cũng không hiếm các nàng coi việc “rắc thính” là một cách giúp cuộc sống công sở thêm thú vị hơn, công việc được suôn sẻ hơn. “Thính” anh thiết kế để anh làm bài cho mình trước, “thính” anh đồng nghiệp giỏi excel để hỗ trợ mình làm báo cáo. “Thính” luôn cả cậu bé thực tập vì cậu ta làm slide thuyết trình siêu đẹp. “Thính” cả bác bảo vệ để bác nhận hàng từ shipper giúp mình, ồ có cả chuyện đó luôn đấy!
Cũng chẳng có gì là sai cả, đơn giản, đó không phải là cách sống của tôi.
Tôi mong mình chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, hoặc một sự lựa chọn tốt nhất, để tôi không còn luyến tiếc những “mối ngon hơn” nào khác, bởi chỉ cần một mối thôi là đã đủ lắm rồi.
Tôi mong bản thân mình trưởng thành hơn, đủ chín chắn để không phụ một tấm lòng trong thiên hạ, đủ bản lĩnh để toàn tâm toàn ý với một người, đủ mạnh mẽ để khước từ những buổi ăn trưa, những cốc trà sữa miễn phí, rồi vô tình “tạo nghiệp” bằng cách gieo cho ai đó hi vọng, rồi lại phụ lòng họ.
Mà tất cả những điều đó, tôi chưa tin bản thân mình sẽ làm được.
Nên tôi đành ngồi đây làm hết chỗ việc này vậy.
Nhìn vào mặt tích cực của vấn đề, chẳng phải nhờ “một mình” như thế này mà tôi có thêm thời gian để làm những thứ mình thích, nhận thêm nhiều đầu việc, nhiều deadline, KPI vượt trội so với đồng nghiệp, cơ hội thăng tiến rất rõ ràng sau.
Ế cũng có lợi thế của nó. Chẳng thế mà Lady Gaga đã từng nói: “Nếu bạn còn đang băn khoăn giữa tình yêu và sự nghiệp thì hãy nhớ rằng, sự nghiệp không bao giờ thức dậy vào một buổi sáng đẹp trời và nói nó không còn yêu bạn nữa”
Đi làm chẳng thích được ai
Lắm mối tối trả deadline một mình.
Thế cũng tốt!
BICHINANEUNSOLO / Helino