Du học sinh xa nhà: Viết cho tháng ngày bơ vơ, vẫn chẳng mong hết thẫn thờ

Là khi bạn cố hòa nhập nhưng vẫn thấy sai trái. Là khi nhận thấy mình lạc loài đến nổi trôi… Muốn cập bến neo thuyền cũng khó. Thế thôi.

Là khi bạn cố hòa nhập nhưng vẫn thấy sai trái. Là khi nhận thấy mình lạc loài đến nổi trôi… Muốn cập bến neo thuyền cũng khó. Thế thôi.

Có những ngày buồn đến muốn buông bỏ. Bạn nằm đây, giữa trời đêm lúc này, nhìn dòng người ngoài kia… Và tự nhớ năm tháng trước. Lúc đó, có bạn có nhà có xóm có tất cả. Thanh xuân dưới vùng trời quê đó. Đẹp đến độ không thể nói nên lời cũng chẳng vẽ thành hình nổi. Chỉ đơn thuần là hàng cây với lối cũ, là đoạn đường từ đá phủ đan và giờ thành nhựa, là khúc sông mà có đi đâu bạn cũng không quên nổi. Con nước đó nuôi bạn đến nỗi này. Con nước đó với bao trò thú vị khác. Con nước đó với hình ảnh lũ bạn quần xắn áo sổ mà nhảy bổ xuống mò cua bắt hến chỉ tổ để vui. Con nước đó, năm tháng đó, thanh xuân đó…

Có những ngày buồn đến muốn buông bỏ. Bạn lại nằm đây, gió trời cứ thổi, nắng vẫn gắt gao như đốt luôn con tim này. Về ngày ấy, dẫu có nắng cháy đầu hay mưa bạt ngàn trắng xóa bạn vẫn dửng dưng với nó. Bạn xem như đấy là điều hiển nhiên. À mà vốn là hiển nhiên mà. Để bây giờ, có ướt mưa cháy nắng Sài Gòn thì bạn mới nhớ cái nắng mưa quê nhà ấy…

Dẫu trời có đẹp độ nào cũng chẳng bằng màn đêm u tịch quê ta.

Có những ngày buồn đến muốn buông bỏ. Buồn của tôi – ngày trước sẽ vơi nhanh với đám bạn cùng bàn. Buồn của tôi – bây giờ cứ ở yên đó hết tháng này ngày nọ trên giảng đường đầy bè bạn. Dù bạn cố gắng vượt qua bản thân chỉ mong sống tốt hơn nhưng quay đi ngoảnh lại bạn vẫn lại một mình đơn độc chiến đấu. Xét cho cùng, những tháng ngày hôm nay, là do bạn đã chọn. Con đường cô độc bất nhân ấy, bạn đã chọn. Bạn chọn bỏ quên hết phía sau để bắt đầu lại thứ mà bạn nghĩ nếu có lần nữa, cũng sẽ được như ngày trước mà đâu nghĩ rằng. Người ta bây giờ ít đối tốt cho nhau lắm.

Có những ngày buồn đến muốn buông bỏ. Đôi khi chỉ chuyện nhỏ nhặt cũng khiến bạn đau lòng, nhìn dòng người kia bạn cũng đau lòng, ngước lên vòm trời bạn vẫn đau lòng. Bạn đau lòng không vì lí do gì cả. Chỉ là xa quê nhà rồi yếu đuối hơn mà thôi. Thật khó để diễn tả cảm xúc ở nơi này. Nước mắt của mình còn làm chủ không được vậy làm sao giữ nổi con người mình đây. Chính tôi ơi.

Có những ngày buồn đến muốn buông bỏ. Là khi nghe gió trời rít qua khe cửa sổ phòng trọ. Bạn chợt nhớ đến cơn gió bấc năm nào vẫn cùng lũ bạn ngược dòng gió thổi để đến trường lớp. Là cái khí lạnh sớm mai bạn nghĩ chỉ ở quê mới có thì hôm nay lại lướt dài trên tay bạn. Cơn gió đó y hệt ngày gió năm nào nhưng khác là bạn không còn là đứa học sinh năm nào mà thôi. Là những đợt dông dài với tiếng gió gào thét bạn vẫn chẳng đoái hoài làm gì, ngày nào của năm ấy bạn đã biến nhà xe trường thành sàn diễn thời trang áo mưa cùng lũ bạn, biến hành lang lớp thành sàn trượt nghệ thuật cho mình. Không như bây giờ, mưa đổ ào ào với ngàn vạn rạch chớp chân trời. Bạn bắt đầu lo sợ. Vì một mình mà. Ai mà không sợ.

Sài Gòn mưa đổ ngập đường, dòng người hối hả đành ngừng lại. Chính lúc đó mới thấy lòng mình cũng ngập luôn rồi. Sài Gòn mưa giăng khắp nẻo, tiếng mưa rơi đủ xé nát lòng người lúc chiều tà. Sài Gòn mang con nước chẳng phải từ sông tràn ngập đường như chính tôi làm ướt lòng mình cũng không phải bằng nước mắt. Mà bằng tâm trạng cũ rích…

Viết cho những tháng ngày bơ vơ. Viết cho năm tháng lững lờ cũ. Viết cho hiện thực phũ phàng…

Hoahoctro.vn