Ngày một người bước ra khỏi cuộc đời một ai đó

Dù phải dối lòng mình nhưng ta vẫn muốn nói: Người đi rồi thật tốt biết mấy, bởi lúc ấy ta sẽ không còn phải lo lắng bao giờ người rời xa nữa, không còn chờ cuộc gọi, không phải sợ ai cướp mất người đi. Cảm giác này thật tệ, nhưng ta sẽ lại quen…

Ngày một người nói rằng họ phải đi, bạn đã không còn khóc bởi khi đó bạn biết mình chẳng thể giữ nổi họ bên cạnh.

Người đó đi rồi thật tốt, bạn không phải gọi điện nhắc họ đi ngủ sớm, không còn phải lo lắng họ quên áo mưa và bị ốm, cũng chẳng còn những ngày mệt mỏi vì ngóng trông.

Bạn có buồn nhưng không khóc, vì bạn biết dù có cố gắng yêu họ thế nào cũng chẳng giữ nổi một người đã cương quyết quay đi.

Bạn không mong họ hạnh phúc, vì điều đó là ích kỷ đối với bản thân mình. Chỉ mong họ đi rồi đừng quay về nữa.

Bởi bạn đã quen cảm giác một mình rồi.

keep waking up at sunrise 😌

Chúng ta đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, cùng nhau đọc sách, nấu nướng, trồng cây, cùng dạo phố, nghe nhạc, cùng ăn những quán ven đường, cùng trò chuyện thâu đêm. Chúng ta có những ngày cãi nhau rồi làm lành, có những tháng giận hờn chẳng gặp mặt, rồi im lặng và cứ thế xa nhau.

Người ta cứ nói, chỉ khi yêu thương một người bằng tất cả trái tim mình thì bằng bất cứ giá nào cũng không muốn mất đi người đó, thế mà có những người vội đến rồi vội đi, để lại một khoảng trống vô tận trong lòng người ở lại.

Có những ngày tình yêu không được hồi đáp giống như ta đang làm phiền họ rất nhiều. Có những ngày tình yêu cô độc giống như ta đã phạm một sai lầm lớn lắm để phải bị trừng phạt mà cô đơn cả đời. Có những ngày cảm thấy tình yêu của mình bị ngó lơ sao mà rẻ mạt, tầm thường. Đến ngay cả lúc họ rời đi, ta cũng chẳng có quyền mà níu lại.

Trong tình yêu, có những lúc ta nghĩ rằng người đó sẽ cùng ta đi đến cùng trời cuối đất, nhưng rồi chợt tỉnh cơn mê, dụi mắt, mà gật đầu nắm một tay khác. Có lẽ, người ta khi đó không còn gắng sức để kiếm tìm một tình yêu đúng nghĩa nữa mà tìm lấy một mối duyên lành cho người ta cảm giác an tâm mà chẳng đặng đừng băn khoăn, lo lắng.

Nhưng đôi lúc, chúng ta phải chấp nhận một vài sự ra đi trong cuộc đời mình, để chúng ta biết được giới hạn của sự yêu thương đến đâu, là trong tình yêu ngoài hạnh phúc còn có cả nỗi đau, là để khi họ bước ra khỏi cuộc đời chúng ta thì thay vì mải ngóng chờ ngày họ trở lại, ta dần học được cách trưởng thành hơn sau mọi vấp ngã.

Cuộc sống này là một chuỗi hội ngộ và chia ly, có những cuộc hội ngộ bất ngờ và những sự chia ly không báo trước, chúng ta đôi lúc không còn lựa chọn nào khác là phải bình tâm mà đối mặt.

ST