Cứ như là định mệnh…
Anh đã ngán ngẩm với một cô gái tính quá trẻ con, đã chán chường với những giọt nước mắt, đã quá bực mình và không thể chịu đựng được với sự quan tâm thái quá của em. Anh – đã rời xa em từ rất lâu rồi, rất rất lâu rồi!
Chuyện tình yêu của chúng mình cứ như là định mệnh.
Chúng mình đã có với nhau một ký ức thật tươi đẹp, chúng mình đã có một tuổi 17, một tuổi 18, một tuổi 19 và nửa tuổi 20 bên nhau. Khi ấy, tim chúng mình cùng đập một nhịp, huyết áp cùng lên cao và thậm chí cùng tụt xuống.
Và em, cũng đã có những giây phút vỡ òa trong nước mắt vì quá hạnh phúc bên anh. Và anh, cũng đã có những phút giây nhớ em đến điên dại, đã có những lúc chẳng quản mưa gió rượt bộ 2 cây số để được chạm môi em…
…Chúng mình đã từng có một tình yêu không biên giới phải không anh?!
Nhưng giờ chỉ là ký ức thôi, một ký ức vẫn luôn khiến em bồi hồi nơi lồng ngực trái, một ký ức đẹp đến nỗi khiến em có thể hạnh phúc khi đang rơi xuống tận cùng đáy xã hội, nhưng cũng chính ký ức đó khiến em quằn quại và gục ngã dù em có bước trên bục vinh quang – đó là ký ức nơi anh…
Giờ đây, chúng mình đã chẳng còn là của nhau nữa…
Anh đã ngán ngẩm với một cô gái tính quá trẻ con, đã chán chường với những giọt nước mắt, đã quá bực mình và không thể chịu đựng được với sự quan tâm thái quá của em… Anh – đã rời xa em từ rất lâu rồi, rất rất lâu rồi!
Nhưng hình như là một định mệnh mà đã là định mệnh thì dù có trốn đi đâu rồi cũng phải đối diện với nó.Và thật bất ngờ, 5 năm trôi qua không một tin nhắn và tin tức gì về anh thì chiều qua, em lại gặp anh… gặp anh không phải ở nơi ta hò hẹn, không phải ở một con đường quen thuộc mà 2 đứa vẫn thường đi, em gặp anh nơi hành lang bệnh viện phụ sản… lại là 2 chúng mình-nhưng đi ngược chiều nhau!
Em – người mẹ đơn thân dắt tay cô con gái bé bỏng của mình đi thăm bà cô đẻ mổ…
Anh – dẫn vợ chạy ngược chạy xuôi đi thụ tinh trong ống nghiệm…
Gặp em, hồ sơ anh cầm trên tay bỗng rơi và bay lả tả, người đàn bà trẻ mắt sững sờ không hiểu chuyện gì xảy ra. Còn hai chúng mình, chắc hiểu…
Em – cúi mình nhặt giúp anh tập hồ sơ rơi rớt, còn anh chỉ đứng nhìn ngơ ngác… nhìn đứa bé có đôi mắt giống anh!
Em khẽ đưa tập hồ sơ cho anh rồi nắm tay con đi vội… mắt em cố đảo… miệng lẩm bẩm trong tiếng nghẹn: “cứ-như-là-định-mệnh-hai-chúng-mình”.