Tri kỉ hay người từng thương…
Tôi có một mối quan hệ như thế, chẳng rõ ràng, là bạn, là tri kỉ, là người tôi từng thương.
Câu chuyện của tôi và em bắt đầu từ những năm cấp 3, ở cái tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Em không phải tình đầu, và cũng chưa biết có phải là người con gái cuối cùng mà tôi yêu hay không, nhưng em là người đã cho tôi biết thế nào là cái thứ tình cảm trong sáng, thuần khiết nhất của tuổi học trò. Tôi và em ” yêu” nhau, khi cả hai chả đứa nào nói một tiếng yêu đúng nghĩa.
Chuyện tình của tôi với em cứ nhẹ nhàng như thế, chẳng giông bão, chẳng cãi vã, cứ êm đềm trôi đi. Những kí ức của tôi về em là những buổi sáng sớm hai đứa dắt tay cùng đi dạo, là những nụ cười ngây ngô khi hai đứa lỡ nhìn mặt nhau trong lớp học, là những cuộc điện thoại, những tin nhắn từ đêm đến sáng để chia sẻ với nhau những vui buồn, khó khăn trong cuộc sống. Hơn một năm bên em tôi đã có những khoảnh khắc thật đẹp như thế, và có lẽ em cũng không biết em đã giúp tôi vượt qua rất nhiều sóng gió đầu đời.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tôi và em chia tay, cũng nhẹ nhàng như cách nó đến, cũng chẳng có nổi một cái lí do rõ ràng. Tuổi trẻ có nhiều lựa chọn, cả tôi và em đã chọn những hướng đi cho riêng mình, rồi để đến cái lúc mất em rồi tôi mới giật mình nhớ ra, tôi vẫn còn nợ em một nụ hôn, nợ em một lời tỏ tình như những cặp đôi khác thường làm, nợ em cả những sự thay đổi bản thân mà tôi đã hứa với em mà tôi chưa làm được.
Tôi không muốn nhắc đến em, không muốn gọi em là người yêu cũ. Với tôi, những kí ức về em như vừa mới ngày hôm qua, mà tôi đã cố cất nó vào một góc thật kín, để tôi nhớ rằng tôi ” đã từng có em”. Em, “người con gái tôi từng thương”.
Khi tôi và em nói chuyện lại với nhau cũng đã là sau vài năm, khi cả hai đứa đều đã lớn,đã có những suy nghĩ chín chắn hơn và một cái nhìn khác nhau về tình yêu. Bắt đầu cũng là những câu chuyện xã giao, rồi sau đó, như một thói quen, tôi và em lại có thể chia sẻ với nhau mọi chuyện. Những câu chuyện không đầu, không cuối, những chuyện vui, lôi lại những kỉ niệm của một thời yêu đương bọ xít. Tôi và em lại có thể dành cả đêm để kể cho nhau những chuyện buồn vui hàng ngày, lại là những cảm xúc hờn giận vu vơ, lại là những câu dỗ dành hay đơn giản chỉ là cố pha trò để chọc cho em cười. Tôi có hỏi em về tình cảm của hai đứa, em bảo tôi là “tri kỉ”.
Tôi đã dành thật nhiều thời gian để định nghĩa cái từ “tri kỉ” mà em nói, và thật bất ngờ khi tôi nhận ra rằng những thứ mà tôi đã từng tưởng nó là ” tình yêu” đấy, thật ra có lẽ chỉ là suy nghĩ chủ quan của riêng tôi. Là tri kỉ, tôi và em vẫn hiểu nhau, vẫn tìm đến bên nhau để chia sẻ mọi chuyện, vẫn như cái thời gian tôi và em ở bên cạnh nhau.
Thật sự có lúc tôi muốn nói ra những lời yêu thương mà ngày xưa bên em tôi chưa dám nói, đó luôn là một trong những điều làm tôi hối tiếc, nhưng tôi lại sợ. Tôi sợ cái kết thúc trong tình yêu, điều mà đã từng làm tôi mất mát, đau khổ, buồn rầu, chới với… Tôi sợ em sẽ phải chịu những cái cảm giác đó giống tôi, mà điều đó tôi không muốn một chút nào. Tôi sợ khi có một tình yêu đúng nghĩa thì sẽ có cái gọi là ” người yêu cũ”, tôi sợ khi yêu rồi tôi lại để mất em một lần nữa, và khi đó, tôi không biết tôi và em còn có thể coi nhau là ” tri kỉ” nữa hay không…
Trong cuộc sống, tìm được người mình yêu thương, tâm đầu ý hợp đã khó, tìm được bạn tri kỷ còn khó hơn gấp ngàn lần. Mất người yêu, ta buồn… buồn lắm, nhưng dù có khó ta vẫn còn có cơ hội gặp gỡ và tìm được một người yêu mới… còn bạn tri kỷ một khi mất đi, ta sẽ đau hơn gấp ngàn lần và sẽ buồn… buồn cả một đời.
Guu.vn