Một lần đi qua nhau một đời để lạc

Một tình cảm đẹp có lẽ luôn phải chứa đựng cả đắng cay lẫn ngọt ngào. Giống như cách chúng mình thi thoảng bất đồng khi đụng phải một vài câu chuyện vặt vãnh. Tại sao chúng ta lại cư xử như thế? Vì không hiểu nhau, vì lòng ích kỷ hay đơn thuần chỉ là chút

Ở trên đời, niềm vui luôn dễ quên hơn là nỗi buồn.

Tôi vẫn nhớ bản nhạc tôi với anh nghe chung khi mọi thứ còn say đắm. Chúng ta đến và làm phiền nhau như thế, dễ gì mà lại buông tha! Chúng ta còn phải làm khổ nhau thật lâu, người khác làm gì có đặc quyền chen ngang vào những gập ghềnh của hai đứa.

Có khi nào anh thấy thoáng vui khi nghĩ về những mảnh ghép đứt đoạn chúng ta từng cùng nhau tô vẽ? Sau này, những điều diễn ra giữa chúng mình không còn khiến tôi phải “tự hỏi” nữa.

Retro studio

Tôi trả lời được rồi: ở một vài thời điểm, con người ta buộc phải lìa bỏ nhau, ngay cả khi niềm thương trong họ rất nhiều. Bởi vì đôi bàn tay họ đang mong manh để có thể nắm giữ. Vì những áp lực bên trong hai con người đã chất chồng qua nhiều ngày tháng, đè lên sợi duyên đó, làm nó đến lúc phải đứt ra.

Vì chúng ta của những ngày tháng đó chưa thể chủ động cho câu chuyện của mình, theo cách này hoặc cách khác.

Cả tôi với anh khi đó đều cần thêm những ngày yên ổn. Đi bên một người thật vui, nhưng đôi khi cảm giác đó cũng là mệt mỏi. Khi mà chúng ta không thể cùng nhau trong những nghĩ suy và thói quen. Chúng ta thậm chí đã nhiều lớn lớn tiếng với nhau vì những điều không đáng phải thể.

Vì quá yêu, quá cần một người mà muốn nhận được sự quan tâm đặc biệt. Vì tình yêu nhiều khi là thứ kiêu kỳ, đỏng đảnh mà cả tôi với anh đều chẳng thể nuông chiều. Thế rồi chúng ta hiểu sai người còn lại. Ai đi đường nấy, ôm vào lòng muôn nỗi ức.

Người với người, một lần đi qua nhau có khi là sẽ một đời để lạc.

Hai chúng ta nhận được gì, từ sau lần chia tay ấy? Đáy mắt anh khi nhớ về tôi là nỗi thương, niềm hận hay chỉ còn lại những thờ ơ. Đi qua thêm gập ghềnh sóng gió, chúng ta biết có nhìn nhau bằng thứ bao dung đã yên vị. Cảm xúc của anh ngày gặp lại, liệu rằng có như tôi đang đợi mong.

Tuổi xuân ấy, việc chúng ta đến bên nhau lắm khi chẳng cần là vĩnh viễn. Sóng gió ngược xuôi trong tình cảm luôn đến thật nhanh chẳng khi nào báo trước. Chỉ cần những ngày gần cạnh đó, chúng ta đã đối xử với nhau thật tử tế.

Nước mắt hôm nay có rơi cũng là những giọt nước mắt thơm mùi hạnh phúc. Rồi tình cảm ấy yên vị, nhìn thấy nhau mình hãy nói “cám ơn”!

ST