Hóa ra điều đáng sợ nhất không phải là “không yêu” mà là “đã từng yêu”!

Ai rồi cũng trải qua một khoảng thời gian như vậy, yêu tưởng chừng như chẳng thể rời xa, yêu khắc cốt ghi tâm nhưng để rồi khi nhìn lại giữa ta và người kia chỉ là hai chữ “đã từng” không hơn không kém.

Những năm tháng thanh xuân đó chúng ta đã là gì của nhau? Là bạn, là tình nhân, là tri kỉ hay chỉ là những người dưng. Chúng ta chẳng có gì ngoài dũng khí và sự chân thành. Nhưng Chúng ta của sau này liệu có là gì của nhau. Chúng ta cái gì cũng có nhưng chẳng có dũng khí mà nói yêu nhau thêm một lần nữa. Hóa ra trên đời này điều đáng sợ nhất không phải là không yêu mà là đã từng yêu.

Hai chữ “Đã từng” xót xa đến lạ thường. Đã từng là tất cả của nhau giờ lướt qua nhau như người xa lạ. Từ người lạ trở thành người quen và từ người quen trở thành xa lạ chóng vánh, không đợi cả thời gian.

Cũng đã từng có một thời mà chính bản thân không có gì trong tay ngoài tình yêu sâu đậm, yêu khắc cốt ghi tâm. Một thời mà chỉ cần tình yêu thôi cũng đủ để khiến ta có dũng khí để nắm tay một người và hẹn thề đi đến hết cuộc đời. Một thời yêu điên cuồng, không biết tất cả xung quanh, không hiểu rằng cuộc đời đâu chỉ đơn giản chỉ cần yêu mãnh liệt và chân thành thôi mà đủ. Một câu hứa “bên nhau mãi mãi” chẳng thể khiến hai trái tim đã lạnh nhạt ở lại bên nhau được đâu.

Chúng ta đã ở bên nhau trong khoảng thanh xuân đẹp nhất, cũng là lúc trong tay cả hai chưa có gì ngoài những mơ mộng và hoài bão về tương lai. Anh nói rằng muốn mang đến hạnh phúc cho cô nhưng sự nghiệp chưa có, bản lĩnh chưa vững vàng. Điều đau khổ nhất của một người con trai là gặp được người con gái mà mình yêu thương và muốn chăm sóc nhưng bản thân chưa đủ năng lực.

Lúc đó suy nghĩ lớn nhất đó là buông tay. Buông tay nhau để lựa chọn một con đường tốt đẹp hơn cho cả hai. Em sẽ gặp được một người tốt hơn anh, chăm sóc và lo lắng. Anh sẽ cố gắng nỗ lực để khiến bản thân trở nên tốt hơn. Và nếu đến lúc đó em vẫn còn độc thân, chắc chắn anh sẽ nói yêu em một lần nữa. Và rồi anh để em đi.

Nhưng mãi đến sau này, khi đã có sự nghiệp ổn định, một vị trí vững vàng trong xã hội, có trong tay tất cả nhưng một thứ mãi mãi không bao giờ có đó là tình yêu chân thành tuổi thanh xuân. Nhiều tiền có thể mua được mọi thứ, nhưng không thể mua được một cái quay đầu của nửa kia, cũng chẳng mua được cái nắm tay ấm áp và chân thành nhất chúng ta đã từng dành cho nhau thuở còn ngây ngô yêu bằng cả trái tim.

Thời gian khắc nghiệt, sự thật đau lòng. Những năm tháng ấy thứ chúng ta để lỡ mất không phải là tình yêu, mà là dũng khí. Khi chúng ta đã có đầy đủ mọi thứ, thứ chúng ta thiếu đó là sự dũng cảm trong mỗi cuộc tình. Chúng ta né tránh những sự tổn thương không đáng có, chúng ta luôn phải đảm bảo an toàn cho trái tim mình, nên chúng ta bỏ lỡ nhiều điều. Chỉ tiếc thanh xuân thì trôi nhanh mà kim đồng hồ không quay ngược. Dù thế nào cũng phải thừa nhận, người ấy mãi là người dưng mà ta có đủ dũng khí để thương nhất trong cuộc đời này…

Hóa ra đến cuối cùng điều đáng sợ nhất trên đời này không phải là không yêu ai mà là đã từng yêu, thậm chí là yêu rất nhiều nhưng đến cuối cùng ở bên cạnh mình lại là một người khác. Cuối cùng anh cũng có mọi thứ nhưng không có được em. Chúng ta của sau này, cái gì cũng có, chỉ tiếc là không có chúng ta…

PHUONG THAO/thegioitre