Tâm sự của một anh chàng đi xuất khẩu lao động phải làm thế nào để b ù đ ắp cho người yêu ở nhà khi đã hết yêu?
Tôi phải làm sao để b ù đ ắp cho người yêu cũ những gì cô ấy đã hi sinh cho tôi? Dù vẫn biết thanh xuân của cô ấy tôi không thể đền đáp lại được nhưng tôi không thể là người đàn ông sẽ nắm tay cô ấy đi đến hết cuộc đời nữa rồi!
Tôi là một anh chàng sang Nhật theo diện xuất khẩu lao động mới được 1 năm, trước khi quyết định sang bên đây xuất khẩu lao động tôi cũng đã có một tình yêu đẹp với người con gái ở Việt Nam. Tôi đã học xong chương trình đại học thuộc một trường trên địa bàn thành phố Hà Nội, sau đó vì nghe theo gia đình nên tôi quyết định sang Nhật đi xuất khẩu lao động bỏ lại mối tình thời sinh viên đẹp đẽ.
Thời sinh viên tôi có quen một cô gái nhỏ nhắn khác quê, thoạt đầu quen em ba mẹ tôi không đồng ý vì dáng người của em nhỏ, khuôn mặt cũng không quá ưa nhìn, nói chung so với tôi em thua kém nhiều.
Thế nhưng tôi say em, vì em thấy em dễ thương, tính tình khá là tốt, đúng kiểu dịu hiền, dễ bảo. Cái thời sinh viên hai đứa đều chẳng mấy dư giả, em cũng không hề đòi hỏi điều gì cao sang ở tôi, không một món quà nào quá giá trị. Thậm chí nhiều lúc tôi thấy bản thân vô tâm với em, những ngày lễ, ngày sinh nhật em tôi đều b ỏ m ặc em để về quê với gia đình. Thế nhưng em cũng không trách tôi, em bỏ qua cho tôi, bởi tôi biết em yêu tôi nhiều hơn tôi yêu em.
Những ngày sinh viên phải đi làm thêm, kể cả 1 năm sau khi ra trường tôi vẫn là một thằng v ất v ưởng đi làm những công việc tạm bợ chỉ để chờ đợi lịch thi tiếng và xin visa. Những ngày ấy em thường nhường tôi chiếc xe máy để tôi tiện vừa đi học vừa đi làm thêm, còn bản thân em thì đi xe đạp bất kể trời nắng hay mưa thế nào cũng vẫn vậy.
Có những lần tôi đi làm shipper thiếu tiền cọc cũng đành mượn em, rồi có lần bị khách chơi x ấu mất hết tiền em cũng không một lời trách mà chỉ động viên tôi. Những ngày tôi ốm đ au đều một tay cô ấy chăm sóc, quần áo của tôi, phòng trọ cũng một tay cô ấy thu dọn mỗi dịp cuối tuần. Những món đồ cô ấy mua cho tôi đều phải là loại tốt, còn bản thân cô ấy dùng gì cũng được. Cô ấy lại là người biết sống có tình có lý, mỗi dịp gia đình tôi có việc hay dịp lễ Tết cô ấy đều gọi hỏi thăm, gửi quà, giúp đỡ. Còn đối với tôi, dường như tôi không được chu đáo với em, hay thờ ơ với em vì tôi ỉ lại rằng em yêu tôi quá nhiều. Dần dần gia đình tôi cũng chấp nhận em nhờ tính nết của em, em hiền và em yêu tôi thật lòng, chưa bao giờ em để tôi phải buồn vì một mối quan hệ ngoài luồng nào hết. Với cô ấy, khi yêu, người yêu là tất cả.
Tôi biết khi yêu tôi em đã phải chịu thiệt nhiều bởi cái tính gi a tr ưởng của mình, nhất là khi em chấp nhận yêu xa và chờ đợi tôi. Khi tôi quyết định đi xuất khẩu lao động, gia đình đã lên tiếng bảo tôi chia tay em nhưng ngày đó còn yêu em nhiều, thương em nhiều nên tôi đã không nói lời chia tay. Tôi nghĩ rằng sau này tôi sẽ lấy em sau khi về nước, để b ù đ ắp lại những th iệt th òi em đã phải chịu đựng vì tôi. Khó có thể nói thành lời những hi sinh mà em đã vì tôi, biết vậy nên tôi thương em, tự nhủ lòng mình sẽ không làm điều gì có lỗi với em, ấy vậy mà…
Ngày tôi quyết định đi xuất khẩu lao động và vẫn yêu xa, em khóc nhiều lắm nhưng em vẫn buông bỏ ngoài tai những lời nói của người ngoài cuộc, của gia đình, họ nói rằng em sẽ chịu thiệt khi yêu xa, đàn ông dễ thay lòng đổi dạ,… Em bỏ qua hết, bởi em tin tôi, em tin vào tình yêu em dành cho tôi, không dễ gì tôi lại ph ụ b ạc em được. Thế nhưng cuộc sống đúng là chẳng thể nói trước được điều gì. Ngày tôi lên máy bay em khóc nhiều lắm, quỵ lụy lắm, tôi thương thậm chí lung lay ý định đi xuất khẩu lao động , tôi cố gắng động viên em. Những ngày sau đó rất khó khăn chúng tôi mới liên lạc lại với nhau, những cuộc gọi video cũng chớp nhoáng vì mỗi người đều bận việc riêng, tôi thì lại không muốn ảnh hưởng tới bạn cùng phòng.
Những ngày ấy qua lời kể của những người bạn chung, tôi biết em tiều tụy, xuống cân, bởi em lo cho tôi. Tôi đã dặn lòng không được ph ụ b ạc em, ấy thế mà… Tôi lại dễ dàng “say nắng” một cô em cùng chỗ làm bên Nhật, cô ấy cao ráo, cá tính, xinh đẹp, gợi cảm, hoạt bát và đương nhiên điều kiện cũng hơn hẳn người yêu cũ của tôi. Và cô em ấy cũng thích tôi, cả chỗ làm hay tạo điều kiện gán ghép em ấy với tôi. Tôi và cô gái mới quen thường ăn cơm cùng nhau, đi chơi cùng nhau. Thậm chí cô ấy còn chuyển đến sống cùng nhà, chính vì vậy tôi và cô gái mới tiếp xúc khá nhiều.
Dần dà tôi “say”cô nàng ấy, tôi dần ch án gh ét sự quan tâm thái quá của cô người yêu ở nhà. Tôi có đem chuyện nói với một số người thân trong gia đình, trong đó có mẹ tôi. Người nhà khuyên tôi nên bỏ em người yêu ở Việt Nam và yêu cô gái kia, bởi xét về điều kiện cô ấy hơn người yêu cũ là cái chắc. Hơn nữa 2 đứa lại còn ở gần nhau, tôi cũng đã có tuổi một vài năm nữa là muốn tôi kết hôn và định cư lại Nhật. Mẹ tôi nói: Chồng ở đâu thì vợ ở đấy chứ không thể yêu xa được.
Chính vì vậy tôi quyết định nói lời chia tay với người yêu cũ, tôi biết tôi là thằng đàn ông kh ốn n ạn khi c ướp thanh xuân của cô ấy, cướp đi tình yêu thủy chung của cô ấy nhưng tôi vẫn cần nghĩ tới tương lai của bản thân mình hơn hết. Tôi biết em khóc, bỏ ăn đến hao gầy cả người nhưng biết làm sao khi tôi đã lỡ thích một người khác? Người đó lại có thể đem lại nhiều thứ cho tôi hơn em? Thế nhưng điều tôi cảm thấy ăn năn nhất là làm sao để b ù đ ắp cho người yêu cũ, để trả những gì cô ấy đã đối xử tốt với tôi? Tôi phải làm sao để trả n ợ em? Khi tôi không còn yêu em, không thể giữ lời hứa trở về bên em như ngày xưa nữa đây?