Yêu nhau thật tâm thì đã không buông tay quá dễ
Chúng ta yêu nhau đã lâu, tình cảm của anh thế nào, em đã đều hiểu rõ, chỉ có điều vì em yêu anh, nên dẫu cho em biết sự thật rằng trái tim anh chẳng hề chung nhịp, em vẫn cứ lảng tránh, em vẫn cố giữ gìn mối tình này.
Nào ai đòi hỏi anh phải yêu em đến chết? Nào ai đòi hỏi anh phải cùng em bước sang thế giới bên kia? Nào ai đòi hỏi anh phải yêu em hơn chính bản thân anh?
Anh à, đừng lừa dối bất cứ ai thêm nữa. Nếu đã yêu em thật tâm, thì đã không dễ dàng mà buông tay em ra như thế. Khước từ yêu thương rất dễ, cớ sao cứ phải chứng minh một đáp án sai lầm?
Chúng ta yêu nhau đã lâu, tình cảm của anh thế nào, em đã đều hiểu rõ, chỉ có điều vì em yêu anh, nên dẫu cho em biết sự thật rằng trái tim anh chẳng hề chung nhịp, em vẫn cứ lảng tránh, em vẫn cố giữ gìn mối tình này.
Nhưng anh ạ, cuối cùng anh vẫn buông tay em, để em trượt ngã trong vô vàn những lần anh cố ý hay bất cẩn khiến em tổn thương, để em sống mãi trong nỗi đau khi cuối cùng vẫn chẳng thể níu kéo anh được. Anh à, em muốn biết tim anh làm bằng gì, tại sao nó lại lạnh lùng như đá?
Anh đâu có yêu em? Bởi vì nếu yêu em thật tâm dẫu chỉ một chút, anh đã không khiến em phải lặng lẽ khổ sở một mình như thế, trong chuỗi ngày dài dằng dặc chỉ thấy bóng lưng anh phản chiếu lại sự hờ hững và vô tình. Này anh, em thì có tội tình gì, để mà cứ phải chờ đợi sự phán quyết của anh?
Anh đâu có yêu em? Bởi vì nếu yêu em thật tâm dẫu chỉ một chút, anh đã không khiến em phải hoang mang bất định cả một chặng đường dài như thế, không khiến em hoang hoải mỗi lần dõi theo anh đang bước mà buồn rầu nghĩ rằng anh chẳng bao giờ thuộc về em. Này anh, em có tội tình gì, tại sao nói là yêu em để rồi cư xử như những người xa lạ?
Anh đâu có yêu em? Bởi vì nếu yêu em thật tâm dẫu chỉ một chút, anh đã không nhất quyết ra đi như thế, không nhẫn tâm vứt bỏ em lại mà chẳng một câu từ biệt, cũng chẳng vì không hề nghĩ đến cảm giác của em mà thong thả chuyện trò đẩy đưa ngay lập tức với những cô gái khác, cũng chẳng vì không hề tôn trọng em nên mới mặc sức khiến em đau lòng như thế này. Này anh, có phải em mang tội, vì đã yêu anh nhiều hơn là anh muốn?
Giờ đây anh đang ngụy biện điều gì? Anh nghĩ rằng em sẽ tin lời của anh sao? Tin rằng anh vì yêu em nên mới từ bỏ em? Hay tin rằng anh vì bất đắc dĩ nên mới khiến em phải chịu nhiều tổn thương như thế trong quá khứ? Ai mà tin được những gì anh nói!
Em không phải đứa trẻ, anh ạ, để mà khóc lóc đòi sự quan tâm chú ý của anh, khi anh muốn bỏ mặc thì ngay lập tức dứt tình, khi anh muốn làm thân lại chỉ cần chìa ra vài ba viên kẹo là có thể khiến em hồi tâm chuyển ý? Anh sai rồi, anh lại càng không tôn trọng em!
Chí ít em đã biết rằng, người một khi đã không yêu em thật tâm thì có thể buông tay em quá dễ, và em đã từ bỏ được những chấp niệm trong lòng, chẳng cần anh nữa. Và sự quay về của anh đâu còn tác dụng gì?
CaDe/Sorry.vn