Chúng ta đã yêu nhau 10 năm rồi phải không anh?
Yêu nhau 10 năm, đến với nhau từ khi còn học cấp 3 nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay và tìm hạnh phúc mới vì “anh không thể lo được cho em”.
Mới đây, một tâm sự buồn được đăng tải trên diễn đàn mạng NEU Confession lập tức thu hút rất nhiều sự quan tâm của cư dân mạng.
Theo chia sẻ của cô gái trẻ, cô và bạn trai cũ yêu nhau từ lúc còn học cấp 3, đến lúc ra trường đi làm tính tới nay là hơn 10 năm. Cô luôn được bạn trai quan tâm, chăm sóc chu đáo dù hoàn cảnh gia đình của anh ấy rất khó khăn. Yêu lâu nhưng họ chưa lúc nào nguôi tình cảm cho đến khi, cô chủ động hỏi “lúc nào mình cưới?”. Cô gái chủ động hỏi trước bởi chờ đợi quá lâu trong lúc thanh xuân trôi qua vùn vụt, yêu 10 năm, trong đó 4 năm ra trường, cùng trải qua bao khó khăn, vất vả nhưng khi nghe cô hỏi, anh lại tỏ ra lạnh nhạt, không quan tâm như trước. Lý do vì anh còn gánh nặng gia đình và vẫn chưa đủ khả năng lo cho hạnh phúc của bản thân, lo cho cô và con sau này.
Cuối cùng họ quyết định chấm dứt.
Đau đớn, buồn tủi rồi cũng qua, cô gái học thêm và làm việc nhiều hơn để quên đi người cũ. Cuối cùng cô quen người đàn ông mới – chồng cô hiện tại ở lớp cao học. Vậy là mối tình 10 năm cuối cùng cũng tan vỡ, cô lại kết hôn với một người đàn ông chỉ quen trong vòng 1 năm. “Yêu người ta 10 năm nhưng lại không cưới, không lấy người ta mà lại yêu và cưới người mình yêu 1 năm… Đúng là cuộc sống, chẳng nói trước được điều gì mọi người nhỉ?
– Chúng ta đã yêu nhau 10 năm phải không anh…”
Câu hỏi cuối của đoạn chia sẻ chắc chắn sẽ khiến nhiều người day dứt khi cũng từng trải qua nỗi đau tương tự.
Dưới đây là toàn văn nội dung đoạn chia sẻ của cô gái:
“Chúng ta đã yêu nhau 10 năm phải không anh…
Mình K52, ra trường đã hơn 4 năm nhưng xưng là mình cho thân thiện. Câu chuyện của mình bắt đầu từ 11 năm trước…
Mình giới thiệu qua về mình và anh, anh và mình bằng tuổi. Nhà mình thì có 1 chút gọi là điều kiện, đủ ăn đủ sống và có dư ra, còn nhà anh thì hơi khó khăn… Bố mẹ thì học ít nên làm công nhân, sau này về hưu thì bán linh tinh đủ thứ rau củ quả ngoài chợ… Vì trước đi làm cũng chẳng được bao nhiêu, ở nhà cũng buồn nên cả bố cả mẹ đều đi bán, anh thì là con thứ sinh sau đẻ muộn, trên anh còn có 1 anh trai nhưng biệt tăm nhiều năm rồi… cũng không hỏi han bố mẹ nữa. Anh từ sớm cũng xác định sau này 1 mình gánh vác gia đình, lo cho bố mẹ.
Chúng mình quen nhau từ khi học cùng lớp chuyên toán, trước mình và anh khác lớp nên không biết nhau, sau này đi thi đội tuyển thì học chung lớp ôn của trường biết nhau, anh học giỏi nên hay giảng mình bài, thành ra cứ thế cứ thế thích nhau nhưng hồi đó chưa biết yêu là gì. Đến khi đỗ cấp 3, anh đỗ chuyên toán, mình đỗ chuyên tin thì chúng mình bắt đầu yêu nhau. Hồi đó mình thích anh từ cấp 2 vì biết anh học giỏi, lên cấp 3 thì phát hiện ra anh có nhiều điều thú vị hơn như anh là con trai nhưng việc gì của con gái cũng biết, lau nhà quét nhà rửa bát nấu cơm, thậm chí may vá thêu thùa cũng biết vì được bố mẹ dạy cho từ nhỏ. Hồi đó không biết vì mấy lần rủ anh đi chơi sau khi học xong buổi chiều thì anh bảo là phải về sớm đi chợ làm cơm giúp bố mẹ mới biết đó chứ.
Hồi ấy thì sáng 2 đứa đi học cùng nhau vì từ nhà anh đến trường có qua nhà mình, hôm nào mình dậy đánh răng rửa mặt xong lấy xe đạp chuẩn bị đi học thì đều thấy anh ở đối diện nhà chờ mình… Bố mẹ mình cũng chẳng biết 2 đứa yêu nhau đâu, lúc nào mình cũng chỉ nói là bạn… mà tính ra cấp 3 đi chơi cũng ít, thi thoảng đi ăn bánh rán, ăn chè, rồi ăn vặt linh tinh thôi. Ở quê mình thì không có rạp chiếu phim hay khu vui chơi nào cả, hồi đó đi du lịch thì lại càng không, điện tử thì 2 đứa không thích, phần lớn là gặp nhau ở trường… Đến lúc đăng ký thi đại học thì anh đăng ký vào Bách Khoa, còn mình đăng ký vào trường Kinh tế… lý do hồi đó là thích học trường ấy thôi, hồi đó Bách Khoa với Kinh tế nổi lắm, đỗ vào là cũng giỏi lắm rồi. Càng gần tới đợt thi đại học thì chúng mình lại càng gặp nhau nhiều hơn, nụ hôn đầu tiên cũng mãi tới khi bế giảng năm lớp 12… trước đó chỉ có nắm tay, thi thoảng ngồi sau xe anh và ôm anh từ phía sau thôi…Cuối cùng mình cũng đỗ Kinh tế, anh đỗ Bách Khoa.
Lên đại học, anh cũng giúp mình nhiều lắm, mình là con gái như vậy thôi trước ở nhà cũng được bố mẹ chiều, nấu ăn không ngon anh dạy, dọn dẹp có nhiều mẹo để giúp phòng sạch hơn anh cũng dạy, ngay cả thêu thùa với đan mũ len anh cũng dạy mình luôn… Anh dạy mình nhiều thứ lắm… Lúc mới đầu lên Hà Nội đất khách quê người, anh là con trai nên chủ động được nhiều thứ, chủ động tìm nhà trọ, tìm đường… đến nhà trọ mãi sau anh mới tìm được cho mình ưng ý. Vì nhà anh khó khăn nên chỉ sau khi lên Hà Nội học được 3 tháng, ổn ổn 1 chút anh liền đi xin làm thêm… Anh làm nhiều việc từ gia sư cho tới chạy bàn, hồi đó anh còn trốn mình đi bốc dỡ hàng, đc 100 – 150k/1 đêm cơ, không phải lúc nào cũng có nên khi nào có anh đều bảo mình là đi ngủ sớm nhưng thực ra là trốn đi bốc dỡ hàng, sợ mình lo nên anh không nói, sau mình mới biết, mình thì không cấm anh nhưng chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi… Anh nói với mình rằng
– Em yên tâm, anh khỏe lắm.
Rồi thời gian anh đi làm, mình thấy mình cũng rảnh rảnh nên cũng đi làm nhưng mình làm gọi là kiếm kinh nghiệm là chính, tiền lương cũng chả có bao nhiêu, mình tính là cho anh hết nhưng anh không lấy nên mình nhét lợn, mình bảo là sau này ra trường cần mình sẽ đập ra rồi cho anh… Nhớ lại hồi sinh viên, nói thật ăn uống cũng tiết kiệm lắm, thích gì như bún riêu, bún đậu hay bất kể món gì chúng mình chỉ gọi 1 phần 2 đứa ăn chung, vui lắm… Không đến nỗi thiếu thốn như vậy nhưng vui với lại nghĩ cũng chỉ thế thôi, ăn thòm thèm chứ ăn no lại chán… Nói là đi làm tiết kiệm nhưng tính ra cũng chỉ đủ ăn đủ sống trên Hà Nội, tiền có bao nhiêu gửi về bố mẹ hết nên anh cũng chả có đồng nào cho mình. Thời gian cứ thế trôi đi cho tới khi mình với anh ra trường…
Mình với tấm bằng giỏi + học tiếng Anh + Kinh nghiệm nên mình nhanh chóng xin được 1 vị trí lương khá tại 1 công ty có tiếng (mình xin giấu) hiện tại mình vẫn đang làm ở đây, còn anh thì dân kỹ thuật xin vào 1 vị trí lương cũng cao nhưng… vừa mới đi làm được 4 tháng thì bố anh bị viêm phổi phải nhập viện. Lúc đầu anh cũng tính bỏ việc về nhưng mẹ anh với mình khuyên anh là giờ về không ai đi làm không có thu nhập lại không có tiền viện phí cho bố nên anh quyết định vẫn ở lại đi làm, tiền thì mình đập lợn với cho anh vay được hơn 50 triệu… Anh hứa sẽ trả mình… Bố anh nằm viện 4 tháng thì bác sĩ kêu không cần nằm viện nữa, có thể về nhà tự chăm sóc được… Coi như lúc đấy anh làm lại từ đầu, chỉ với 2 bàn tay trắng, thậm chí còn nợ mình 50 triệu, mình kêu là anh không cần trả đâu thì anh nhất quyết đòi trả mình bằng được.
1 năm sau đó thì anh mới trả được mình 50 triệu vì lương anh anh còn phải lo cho anh, lo cho bố mẹ mua hết thứ này thứ kia rồi sửa nhà các thứ nữa… Mình thời gian đó cũng an ủi anh nhiều lắm vì biết anh vất vả mà… Đến lúc đấy nghĩa là cách đây hơn 2 năm, tính ra chúng mình yêu nhau được gần 9 năm rồi, mình mới nói với anh rằng…
– Thế khi nào thì chúng ta cưới nhau hả anh.
– Khi nào anh lo cho bố mẹ xong, anh ổn chút thì chúng mình cưới.
– Vâng.
Nhưng đúng là từ lúc mình hỏi câu ấy xong, anh dần dần trở lên ít nói, lạnh nhạt với mình… Mình cảm nhận được chứ… cảm giác 1 người đang quan tâm mình tự dưng lạnh nhạt mình biết chứ… Chúng mình cứ kéo dài tình trạng ấy trong nửa năm, mình mới nói với anh rằng…
– Anh này, anh có gì muốn nói với em không? Em cảm thấy thời gian gần đây anh khác lắm.
– … Anh, cũng không biết nói thế nào.
– Anh nói đi.
– Thì giờ anh đang có quá nhiều việc phải lo, anh lo cho gia đình, sau đó mới đến anh rồi mới đến chuyện cưới xin được, mà hiện tại với mức lương của anh… anh mới chỉ lo được cho anh với bố mẹ thôi.
– Anh không cần lo cho em, anh chỉ cần lo cho bố mẹ là được.
– Không anh sợ lắm, anh sợ sau này cưới em về không lo được cho em, cho con. Em cho anh thêm thời gian cố gắng hơn được không?
– Anh định đến bao giờ nữa, chúng ta đã yêu nhau gần 10 năm rồi.
– Cho anh thêm nửa năm.
Chúng mình tiếp tục kéo dài tình trạng như vậy, mình không cần anh giàu có, cũng không cần anh phải lo cho mình, cứ như vậy anh chỉ cần lo cho anh và gia đình là được nhưng anh vẫn không đồng ý mà đáng nhẽ ra, người nói cưới mình phải là anh… cuối cùng, anh không nói cưới mình mà thay vào đó anh nói rằng.
– Em… mình dừng lại đi.
– Tại sao.
– Vì anh cảm thấy anh không thể lo cho em được.
– Chỉ vậy thôi à anh.
– 1 thằng đàn ông không lo được cho gia đình thì có đáng không em.
… Mình không nói gì nữa, vì quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì lý do ấy, thứ mình cần lúc này không phải lo được cho mình hay không, mà là ý chí của anh, anh chỉ cần suy nghĩ là sớm muộn gì cũng lo được cho mình, thế là đủ, mặc dù mình không cần anh lo cho mình mà mình đã nói rồi nhưng anh không làm được… Chúng mình ngày hôm đó đã dừng lại. Mình chỉ nói với anh rằng
– Chúng ta đã yêu nhau 10 năm phải không anh…
– Đúng, nhưng có lẽ chúng ta không hợp… em hãy quên anh đi.
Sau đó 3 tháng, mình làm mọi cách để quên anh, mình block anh từ sđt đến facebook, zalo, xóa mọi ký ức về anh, anh cũng vậy… biết mình đau khổ nhưng anh không hỏi 1 câu vì anh sợ nếu anh nói chuyện với mình mình càng đau khổ hơn. 4 tháng trôi qua, mình không phải quên anh nhưng mình đã quen với cuộc sống không có anh… Anh cũng vậy. Mình cứ đi làm, đi học thêm 1 văn bằng nữa và gặp chồng mình hiện tại ở lớp cao học… Chúng mình yêu nhau đến giờ… và anh đã ngỏ lời cầu hôn với mình… Mình đồng ý… ra Tết chúng mình chính thức ăn hỏi và tiến hành cưới, chỉ chờ xem ngày nữa thôi.
Mình viết tới đây có lẽ rất dài rồi, mình cũng chẳng biết rút ra bài học, kinh nghiệm gì nữa… mà chỉ là câu chuyện của cuộc đời mình, yêu người ta 10 năm nhưng lại không cưới, không lấy người ta mà lại yêu và cưới người mình yêu 1 năm… Đúng là cuộc sống, chẳng nói trước được điều gì mọi người nhỉ…
– Chúng ta đã yêu nhau 10 năm phải không anh…”
Ngay sau đoạn chia sẻ là hoàng loạt bình luận của dân mạng. Hầu hết đều khuyên cô gái hãy mạnh mẽ lên và vui với duyên mới, bởi cuộc sống vợ chồng khác hẳn với lúc yêu. Người đàn ông cũ của cô cũng vì biết trước thực tế sẽ đối diện nên mới quyết định như vậy.
Nickname Huỳnh Tuấn bình luận: “Gửi chị, mong những điều tốt đẹp sẽ đến với chị, laught it up!!!
Người ta nói:
“Lúc còn trẻ không nên gặp được người quá tuyệt vời. Nếu không cả đời này đều sẽ mãi vì vương vấn không quên được mà cảm thấy cô đơn, người đó quay lưng nhẹ thôi nhưng đã mang đi cả thanh xuân của bạn. Bạn không nói rõ được người đó tốt ở điểm nào nhưng mà chẳng ai có thể thay thế được. Những người quá tuyệt vời một khi gặp được quá sớm hoặc là quãng đời còn lại chính là người đó, hoặc là quãng đời còn lại đều chỉ là hồi ức.”
Bảo Hiếu chia sẻ: “Nhưng ít nhất chị cũng đã sống hết lòng cho một thứ gọi là tuổi trẻ. Nghe kể thấy nó đẹp mà chị. Thời này hiếm lắm chị à. Em chúc chị hạnh phúc. Sống cho hiện tại và coi đó là một ký ức đẹp giữ lại một góc trong tim mình thôi.”
Thiên Thiên nói: “Chẳng ai đặt mình vào chị ấy và nghĩ thử 10 năm có đến được mấy lần. Trong khi chính bản thân anh ta còn chẳng xác định được là sẽ bên cạnh chị ấy được không? Chỉ mong ngày tháng sau này chị an yên và hạnh phúc.
P.s chẳng ai phải chờ đợi ai vô điều kiện được cả. Vì đời người ngắn lắm, sống vì bản thân mình đầu tiên đã”.
Hiện đoạn chia sẻ vẫn đang thu hút sự quan tâm của cư dân mạng.
Thùy Linh/emdep.vn