Tại sao cuộc sống lại quá bất công với em như vậy?
Cuộc sống thật bất công. Lẽ ra em đã có một gia đình, một mái ấm thật sự, nhưng tất cả giờ đây đã tan biến theo những giọt lệ nghẹn ngào trên khóe mắt. Là một người bạn, một người anh nhưng anh lại không thể làm được gì ngoài việc an ủi và động viên em trong khoảng thời gian cuối cuộc đời em. Có lẽ những suy nghĩ trong em giờ đây chẳng ai hiểu. Anh cũng không thể hiểu hết. Anh buồn lắm, Em à!
Mà làm sao không buồn khi anh sắp mất đi đứa em gái thân yêu từ thuở bé. Đời em thật bất hạnh. Ba mất sớm, mẹ lại bệnh nặng, mọi vất vả đều đổ dồn lên đôi vai bé nhỏ của em. Em thôi học để đi làm nuôi mẹ và các em. Những ước mơ ngày thơ bé cũng vì vậy mà dập tắt. Xã hội đầy cạm bẫy và lòng người thật nhẫn tâm. Người ta đã lấy đi tất cả của em. Người ta đã mang đứa em gái ngây thơ của anh đi mất. Giờ, người ta trả em về trong sự hao gầy của thể xác và một nỗi đau lên đến đến tột cùng của sự sống. Anh phải làm sao đây?
Giá như ngày ấy, em không tin vào lời dụ dỗ đường mật của những kẻ bất lương kia. Giá như ngày ấy, anh kiên quyết không cho em làm những việc làm đó. Và giá như, anh luôn bên cạnh em thì giờ đây mọi chuyện đã khác… Hàng vạn lần giá như, nhưng chẳng có một lần nào thành hiện thực. Tại sao những gì anh gặp và thấy đều là những nghịch cảnh của xã hội.
Cuộc sống có công bằng hay không? Tương lai với em giờ đây cũng chẳng còn. Cuộc sống của em cũng không biết còn được bao lâu… Anh lại khóc, Em à! Nhớ ngày ấy, mỗi lần anh khóc em lại trêu anh. Anh gạt nước mắt và bắt nạt em… Những kỷ niệm đó em có quên không? Em thường nói với anh ước mơ của em là trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ em. Ước mơ đó em có quên không? Anh thì sẽ không bao giờ quên đâu, em gái của anh.
Anh thật ngốc, thật ngốc khi nghĩ cuộc đời em sẽ thay đổi. Anh thật ngốc khi luôn tin vào điều người tốt sẽ gặp may mắn. Anh thật ngốc khi luôn tin rằng bằng nghị lực em sẽ vượt qua tất cả cạm bẫy của cuộc sống… Anh thật ngốc! Anh sắp mất em rồi, làm sao anh tin vào điều đó.
Em thường nói anh hút thuốc nhiều quá nên anh sẽ chết trước em mà. Sao giờ em lại như thế. Mới hôm nào anh còn thấy nụ cười ấm áp trên môi em sao giờ đây chỉ còn giọt nước mắt vỡ òa trong nỗi đau ấy… Anh phải làm gì đây???
Trời mùa này sắp lạnh rồi, ước gì dòng thời gian quay ngược lại để anh có thể ở bên cạnh em, lo lắng cho em như một người anh trai thực thụ. Hồi đó, em đáng yêu biết bao. Bây giờ anh lại phải ngậm ngùi đau xót khi đứa em gái ngây thơ đáng thương của anh sắp xa anh mãi mãi.
Anh cứ ngỡ, hạnh phúc nhỏ bé trong thành phố rộng lớn là có thật. Anh cứ ngỡ, anh em tụi mình sẽ mãi mãi ở bên nhau… Anh cứ ngỡ, cứ ngỡ vậy đó!… Cứ ngỡ và rồi lại ngậm ngùi nhìn từng người thân yêu của anh ra đi.
Sao những bất công cứ xuất hiện trước mắt anh vậy nhỉ! Tại sao không phải là những công bằng của cuộc sống, tại sao không phải là những hình ảnh ấm áp quen thuộc… Ước gì mình cứ mãi như ngày xưa, không lo âu, không suy nghĩ nhiều, và không lớn như bây giờ để phải xa nhau trong sự cô đơn lạnh lẽo…
Dear.vn