Tụi mình còn trẻ như thế này, dăm ba cai Tết xa nhà có gì mà phải buồn chứ?
Có thể câu chuyện của em không phải những dòng buồn bã cảm thương, em chỉ đơn thuần kể lại một cách tích cực những gì chân thật nhất đã xảy ra với em. Du học sinh – chuyện chưa kể.
Năm đầu tiên ăn Tết xa nhà, mẹ đã khóc hẳn một đêm Giao thừa. Sáng mồng một mặt mẹ sưng vù, ai cũng cười mẹ là sao mà nhớ thương con quá, con gái mẹ chỉ mới đi có chừng hai tháng thôi. Mẹ khóc tiếp, mẹ bảo nấu bao nhiêu đồ ăn ngon, cứ nhìn đồ ăn là mẹ lại khóc sợ em ở bên đấy hổng được ăn bánh chưng, không có thịt heo kho hột trứng cút, không có được ăn đùi gà thơm mẹ luộc.
Ai hỏi có nhớ nhà không, thì em cũng đáp là có, nhớ nhà, nhớ Tết, nhớ bà nội nhớ bố mẹ nhớ em gái lắm. Mẹ ơi em xin lỗi, vì em đã nói dối. Thật lòng mà nói, 18 tuổi một mình đặt chân tới một vùng đất mới, bao nhiêu con người mới, bao nhiêu điều mới mẻ chưa khám phá. Bố mẹ cho cục tiền, thích đi đâu thì đi, ăn gì thì ăn, làm gì thì làm. Đối với em, dường như thiên đường mở ra ngay trước mắt. Quên cả nhớ nhà, quên cả nhớ quê, quên cả nhớ Tết.
Mẹ ơi, em đã biết nhớ nhà là như thế nào rồi. Hóa ra, phải tới khi đi xin việc làm thêm, bị quỵt lương, phải làm việc mệt, bị ốm bị đau, thi học kỳ điểm kém, phải bị bạn ngoại quốc coi thường… em mới biết thế nào là nhớ nhà da diết. Lúc đấy, em mới thật sự muốn về nhà, thật sự thèm được ăn Tết với mẹ cha.
Nhưng em không khóc mẹ nhé, đêm giao thừa em vẫn đi chạy bàn. May mà lệch giờ Việt Nam, lúc em tan làm về nhà vẫn còn thừa 2 tiếng để tắm rửa sạch sẽ rồi gọi điện thoại với cả nhà.
Đêm giao thừa năm đấy mẹ không khóc nữa, mẹ với em buôn chuyện gần hai tiếng đồng hồ, bố đi vòng vòng trong xóm với mấy chú, lát quay về bố vẫn thấy hai mẹ con đang nói chuyện. Bà nội với mấy đứa nhỏ đã đi ngủ mất tiêu. Mà mẹ ngủ gật những hai lần nhé. Tới lần thứ 3 thì “rồi, tha cho mẹ đấy, mẹ ngủ ngon”.
Thật ra, Tết năm đấy cũng hơi buồn. Sáng mồng một không biết làm gì, thế là dậy sớm sớm một tí, chọn đồ đẹp mặc vô, tô một màu son tươi mới. Thế rồi em lên bus ngồi nghe nhạc ngắm đường phố vắng người. Em không có bất kì một điểm đến nào cho mình cả, em cũng không biết mình muốn đi đâu, nhưng em không có buồn gì cả đâu nha.
Chưa đầy 2 tuần nữa thôi là cái Tết xa nhà thứ 3.
Ăn Tết ở nhà với bố mẹ 18 năm rồi, giờ đi học xa nhà thì phải chấp nhận thôi, có tiền thì về quê ăn Tết không có tiền thì ở lại đi chạy bàn chứ gì. Tụi mình vẫn còn trẻ như thế này dăm ba cái Tết xa nhà có gì mà phải buồn chứ? Nhỉ?