Biết đâu chờ đợi chính là một tên gọi khác của hi vọng?

Sự chờ đợi là gì? Là lấp đầy ô trống thời gian.

Chờ đợi vốn dĩ đau khổ. Cố quên cũng đau khổ. Nhưng nỗi đau tệ nhất chính là không biết lựa chọn nên chờ đợi hay nên quên.

Khi chờ đợi liên lạc của một ai đó, hay khi chờ đợi một cuộc gặp gỡ, chờ đợi một kết quả nào đó, chúng ta luôn chìm vào những tưởng tượng xa xôi cùng sự hồi hộp, háo hức trong lòng.

Chờ đợi chính là thật điềm tĩnh, hoặc thật chăm chú chuẩn bị cho một điều gì đó với những ước ao, khao khát nhất định trong lòng.

Biết đâu chờ đợi chính là một tên gọi khác của hi vọng?

Chờ đợi chính là khi cơ thể thì ngồi lặng yên, nhưng trái tim vẫn mải miết hướng về tương lai.

Và biết đâu việc chờ đợi một sự việc, hay một đối tượng cụ thể nào đó lại chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc ta đang sống.

Chờ đợi chính là việc dần dần lấp đầy những khoảng trống thời gian bằng thứ nguyên liệu mang tên hi vọng.

Và đôi lúc phải lấp đầy hết những khoảng trống ấy thì thứ ta đợi chờ mới đến.

Bạn đã từng chờ đợi điều gì?

“Từng chờ đợi xem người đó sẽ như thế nào. Tại sao anh quay lại, một cách bất ngờ rồi biến mất như một cơn gió. Để lại một khoảng trống vô cùng trong tim tôi”.

“Từng chờ đợi một người nói được làm được. Thực hiện lời hứa dẫu chỉ là đầu môi. Chỉ là bây giờ chưa phải lúc, nhỉ?”

“Tôi chẳng mong điều gì quá xa xỉ. Chỉ mong người cạnh tôi đừng rời đi. Chỉ cần anh trò chuyện cùng tôi. Đừng im lặng nữa!”

“Chờ đợi đến một ngày đặc biệt, để mình có thể thực hiện lời hứa trong nhiều năm qua. Để gặp người mà thanh xuân mình muốn gặp”.

“Chờ một ngày tôi có thể làm những điều chỉ vì bản thân tôi”.

Kết quả hình ảnh cho buông bỏ chưa bao giờ là điều dễ dàng

Một câu “em chờ anh”, không biết cần bao nhiêu dũng khí, nó cần rất nhiều dũng khí hơn hẳn so với ba chữ “em yêu anh”.

Có khi tự cười mình sao quá ngốc nghếch nhưng chỉ là trái tim không thể từ bỏ. Vì tình yêu sâu đậm chính là như vậy. Chính là muốn đứng trước một người đã ra đi mà nói rằng “Tôi sẽ đợi”.

Có những điều buộc phải chờ đợi mới có thể gặp gỡ.

Có người từng nói, “đừng tin vào những cuốn tiểu thuyết tình cảm kia vì chúng ta đang sống trong một cuộc sống thực chứ không phải sống trong thế giới cổ tích. Và sẽ không có ai một đời đợi chờ ai… ”

Nhưng sau tất cả, tôi vẫn cứ tin tưởng, một cách mong manh. Rằng thế nào rồi chúng ta sẽ lại về bên nhau lần nữa thôi. Kiên nhẫn một chút nữa thôi, rồi ta sẽ lại yêu nhau.

Hình ảnh có liên quan

Giống như trăng vẫn sáng, sáng một cách vô ích. Nhưng vô ích cũng vẫn sáng.

Ánh Nguyệt/Dear.vn