Chia tay sao phải khóc?
Chia tay – điều không ai mong trong một cuộc tình. Nhiều người, họ đặt nặng vấn đề này lắm. Nhưng quả thức rất đơn giản, yêu, mà hết yêu rồi, thì chia tay thôi…
Cùng là con người với nhau, may mắn lắm thì có duyên có số đi với nhau một đoạn đường, dài thì cảm tạ ông trời, mà ngắn thôi thì cũng vui sướng lắm rồi. Giờ, nghĩ vậy cho nhẹ nhàng, sợi duyên chỉ tiếc thay ông trời se cho đôi mình ngắn quá, không đi được với nhau nữa, thì buồn nhiều làm chi?
Chỉ cần nghĩ đơn thuần thế này: Anh với tôi, vì chia hành lý không cân bằng, tôi mang nặng hơn anh, anh đeo ít hơn tôi. Tôi kiệt sức mất rồi, tôi vẫy xe buýt đi trước đây, đống hành lý này, xin kí gửi lại ở nơi nào đó trong kí ức. Chúng ta không thể bước chung đường được nữa!
Con trai con gái, đi tiểu cũng chỉ có một đường ra. Chia tay rồi, cũng đừng tranh cãi xem sau chia tay thì ai thiệt ai hơn, ai tổn thương ai vui sướng. Suy cho cùng, cũng đều như nhau cả mà thôi.
Chia tay – cả hai từ ta đều nghe được bằng thính giác ngay lúc đối phương thốt lời, nhưng phải rất lâu sau, ta mới cảm nhận được bằng trái tim.
Chia tay, dù đau lòng lắm, day dứt lắm, chẳng nỡ buông rời bàn tay đã đan chặt tay mình suốt những năm tháng tươi trẻ, cũng chớ tự h.ủy h.oại bản thân mình. Mình mà không yêu thương được mình thì giữa muôn vạn người ngoài kia, chẳng ai yêu thương nổi mình đâu!
Chia tay xong, cũng ấm ức lắm, nhưng chẳng biết trách ai, quanh đi quẩn lại lại tự trách bản thân mình chưa đủ tốt với người ta, chưa đặt mình vào địa vị người ta để thấu hiểu, chưa yêu người ta hết lòng, chưa chăm sóc người ta hết sức, để rồi người ta bỏ mình đến với đối tượng tốt hơn.
Căn nguyên đích thực của việc chia tay là do đâu? Câu hỏi ấy cứ dày vò tâm hồn, nỗi đau lớn dần, rồi một ngày nào đó sẽ vượt quá giới hạn chịu đựng. Sự tan vỡ, đứt đoạn trong cảm xúc cứ tan tác trong lồng ngực, khiến ta bật lên những tiếng nức nở thổn thức, nhưng nào có ai lắng nghe, nào có ai thấu hiểu nữa đâu, lại xót xa ôm hết vào lòng, đợi đến khuya muộn mới lôi ra gặm nhấm một mình, mặc kệ cho con q.uái vật cô đơn ngang nhiên án ngữ trong tâm hồn.
Chia tay, ta chẳng thể tìm nổi ai đó có thể ngồi lại lắng nghe mình, bởi chia tay là chuyện hai người, ai mà hiểu cho được. Người ấy lại chăm chăm nhiếc móc kẻ đã bỏ rơi ta, hoặc cố an ủi ta bằng những lời sáo rỗng… Ta buồn, ta lại lang thang lên mạng, đến với những trang chat ẩn danh, chat với người lạ để khuây khỏa nỗi lòng.
Chia tay, đau đến cùng cực, trái tim như muốn v.ỡ t.oác, n.ổ tung, bật ra khỏi lồng ngực, nhưng vì rất ngại nên không muốn nói ra, hoặc cũng có thể không còn ai ở cạnh để nói. Vì người mà chuyện gì ta cũng tâm sự cùng, đã bỏ ta đi mất rồi..
Chia tay, mệt mỏi, rã rời, tơi tả đến nỗi mở mắt ra thôi cũng có cảm giác trĩu nặng. Đau khổ đến nỗi, thấy con chuột băng qua đường bị ô tô c.án qua cũng yếu lòng đến rơi nước mắt…
Còn yêu nhưng vẫn phải buông tay, đau lòng muốn c.hết đi được…
Thế nhưng, đối với tất cả chúng ta, chỉ những thứ tốt nhất mới xứng đáng!
Chia tay, dù có gục ngã, quỵ lụy, đau đớn đến đau cũng chớ để nhiều người biết.
Chia tay, cố gắng vượt qua đến đâu, khó khăn vất vả nhường nào, nước mắt tuôn rơi nhiều ra sao, cũng đừng để nhiều người biết.
Sau chia tay, hạnh phúc dù chỉ một giọt, hãy để cả thế giới được biết.
Laodongthudo