Duyên đã cạn thì cố mấy cũng không giữ được…
Chia tay anh, em biết cả em và anh sau này đều sẽ có những mối quan hệ mới. Em nghĩ mình sẽ không quan tâm và buồn bã vì những chuyện đã qua, về một người em đã từng rất yêu. Nhưng bất giác, em thấy anh đã có chỗ dựa bình yên, lòng em bỗng thắt lại và có chút chạnh lòng…
Người ta thường nói thời gian là phương thuốc hay nhất chữa lành mọi vết thương nơi trái tim. Em không dành cả thanh xuân để có thể quên anh, vì nó sẽ làm em hối tiếc về những tháng ngày vật vã khó khăn và đau khổ một cách vô ích. Em không phải là một cô gái mạnh mẽ gì, nhưng em cố gắng bận rộn và lấy công việc làm động lực để khỏa lấp đi sự thiếu vắng anh.
Khi yêu anh, em và anh đã có rất nhiều dự định cho tương lai. “Nói trước bước không qua”, và biết bao dự định còn dang dở. Em và anh chia tay. Điều em giữ lại không phải là anh nữa, mà là những kỷ niệm, những khoảng thời gian tươi đẹp và hạnh phúc nhất.
Chia tay anh, em lao đầu vào học tập và làm việc. Lúc rảnh thì em đọc sách, rất nhiều sách, những cuốn sách về tình yêu. Em viết rất nhiều điều lên trang cá nhân với chế độ “chỉ mình tôi”, mặc dù chẳng cần ai quan tâm. Duyên đã cạn thì cố mấy cũng không giữ được. Em không dễ dàng để từ bỏ một tình yêu đã từng rất đẹp, không dễ dàng để có thể quên một người em từng yêu nhiều đến thế. Chỉ là em biết cưỡng cầu một thứ không thuộc về mình chưa bao giờ là hạnh phúc.
Thanh xuân của em đã từng rất đẹp khi có anh, biết bao khoảnh khắc đẹp, những điều vui buồn em đều giữ lại trong cuốn nhật ký. Em giữ chúng ở đấy, giữ cả ở một góc nhỏ trong trái tim. Một vết thương lúc nào cũng để lại sẹo, đủ duyên nợ thì ở lại bên nhau, hết rồi thì không níu kéo.
“Rời nhau lúc vừa chiều tối
Anh con đường
Em con đường
Trong cái vẫy tay một điều không nói
Rằng: chỉ thế thôi
Êm êm một nỗi chán đời
Mông lung xe và người
Đứng trước ngã tư như người ốm
Xanh đỏ tím vàng
Hơi thở anh còn trên ngực em như ngọn nến
sắp tàn
Chiều tối
Rời nhau ra
Mỗi người đi về một cuộc sống
Riêng nỗi buồn
Ở lại
Khía những vết dịu dàng nơi trái tim đau
Em dỗ dành nỗi buồn của em
Chờ một chiều tối khác”.
– BÌNH NGUYÊN TRANG –