Tâm sự của bác sĩ 2 lần liên tiếp bị chỉ mặt chửi vô đạo đức

“Bởi các cậu đâu có trong hoàn cảnh của họ, đưa người nhà đi cấp cứu rồi nhìn họ mất bao giờ đâu? Còn trẻ mà sống không có cái tâm, cái đức thì chỉ vứt đi thôi cậu ạ!”…

Bệnh nhân nữ, 60 tuổi, chỉ có tiền sử tăng huyết áp đang điều trị thuốc hàng ngày. Nhập viện vì khò khè, khó thở. Lúc nhập viện, bác thở nhanh nông, có co kéo cơ hô hấp phụ, spO2 91%, phổi đầy ran rít, ran ngáy, ECG có ST chênh xuống ở V1, V2, V4, không có hình ảnh dày thất hay block nhánh.

Mình cho thuốc và làm xét nghiệm.

Đang ngồi viết dở hồ sơ, chồng bệnh nhân mở cửa xông vào giới thiệu, nói rằng quen bác sĩ này bác sĩ kia, quen cả giám đốc sở y tế rồi trưởng ban phó ban này kia, rồi mới ôn tồn hỏi:

– Vợ tôi bị bệnh gì thưa bác sĩ? Tình trạng của bà ấy thế nào?

Mình cũng rất ôn tồn:

– Hiện con đang theo dõi một cơn hen phế quản cấp tính trên một bệnh nhân có tiền sử tăng huyết áp, không có hen trước đó. Lúc cô nhập viện thì có khó thở, phổi nghe nhiều ran không tốt, trên điện tâm đồ đang có hình ảnh thiếu máu cơ tim.

X quang tim phổi con vừa nhận thì chưa ghi nhận gì bất thường. Giờ con đang chờ kết quả xét nghiệm máu đầy đủ để kết luận chẩn đoán. Tình trạng của cô khả năng là sẽ nhập viện theo dõi và điều trị tiếp ạ.

Mình vừa dứt lời, chú đập bàn mạnh một cái, chỉ tay vào mặt mình:

– Tôi nói cho anh biết, đừng bao giờ chưa có đầy đủ xét nghiệm trong tay mà dám nói là bệnh nhân mắc bệnh này bệnh kia! Bằng chứng đâu mà anh nói vợ tôi có hen phế quản? Rồi gì mà phải nhập viện? Anh làm bác sĩ mà vô tâm, vô đức vậy à? Anh có biết anh nói như vậy sẽ khiến người nhà bệnh nhân vô cùng lo lắng không?

Mình vẫn từ tốn:

– Chú không cần chỉ tay vậy đâu ạ! Con có giải thích rõ ràng và nói rất rõ rằng tình trạng của cô đang theo dõi cơn hen phế quản, và có khả năng chứ không nói là phải nhập viện! Con cũng nói cần chờ đủ xét nghiệm mới kết luận chứ không hề khẳng định điều gì! Chú không nên bẻ câu chữ của con một cách sai lệch như vậy!

Chú vẫn giận dữ:

– Có khả năng hay bắt buộc thì anh cũng không được nói với người nhà bệnh nhân như vậy! Chỉ khi nào có đầy đủ kết quả xét nghiệm anh mới được kết luận là có cần nhập viện hay không chứ?

Tại sao lại có kiểu bác sĩ đi gây hoang mang cho người nhà bệnh nhân khi mà chưa dám khẳng định gì? Theo dõi là theo dõi cái gì? Một là có bệnh! Đọc tên bệnh ra! Hai là không! Còn trả lời lấp lửng theo dõi cái gì? Theo dõi đến khi người ta chết à?

Mình bắt đầu thấy không thể tiếp tục đôi co với ông chú này nên mời chú ra ngoài để tiếp tục làm việc. Ông chú vẫn kênh kiệu:

– Tôi sẽ gọi điện trực tiếp cho đường dây nóng của bộ y tế! Bác sĩ vô tâm! Vô đạo đức!

Mình vẫn nhẹ nhàng:

– Trong phòng cấp cứu không được làm ồn chú ơi! Chú ra ngoài gọi điện cho con! Bảng số điện thoại đường dây nóng từ cấp viện cho đến cấp bộ có đầy đủ ngoài đó ạ!

Ông mặt đỏ gắt, tức tốc đi ra. Chị hộ lý vào nói nhỏ với mình ông ý gọi điện thật, mà không biết gọi đi đâu hay cho ai. Mình cười khì.

Lúc sau, có đầy đủ kết quả, mình gọi chú vào giải thích tình trạng của cô đúng là cần nhập viện. Chú lúc này có vẻ đã bớt nóng sau khi gọi điện xả được cục tức với ai đó. Bắt đầu ôn tồn lại với mình:

– Cậu còn trẻ nên thiếu kỹ năng giao tiếp, thiếu kinh nghiệm, thiếu nhiều thứ lắm! Tôi nói thật bác sĩ ở cái đất Sài Gòn này tôi có lạ mặt ai đâu, ông nào chức to, chức nhỏ tôi quen biết hết.

Nhưng tôi nói vậy không phải để doạ cậu! Chỉ muốn cậu biết mà cẩn trọng hơn trong lời nói. Hai mươi năm trước tôi từng mất đi một đứa con chỉ vì sự tắc trách của bác sĩ, cũng chẩn đoán theo dõi rồi cũng chưa cho làm xét nghiệm đủ đã kết luận vội vàng để cuối cùng con tôi phải ra đi.

Chú nói đến đây ngưng lại một lúc để cố ngăn không rơi nước mắt dù cái mũi đỏ cả lên rồi.

Tâm sự của bác sĩ 2 lần liên tiếp bị chỉ mặt chửi vô đạo đức - Ảnh 2.

Ảnh minh họa.

– Nên nói năng trả lời với người khác thì cẩn thận hơn không làm tổn thương một người là vô tâm lắm cậu ạ! Bác sĩ các cậu chỉ cái gì cũng chuyên môn chuyên môn rồi đem ra giải thích với người ta như một cái máy, không hề quan tâm họ nghĩ gì, cảm thấy ra sao.

Bởi các cậu đâu có trong hoàn cảnh của họ, đưa người nhà đi cấp cứu rồi nhìn họ mất bao giờ đâu? Còn trẻ mà sống không có cái tâm, cái đức thì chỉ vứt đi thôi cậu ạ!

Mình nghe xong lễ phép trả lời: “Dạ vâng! Con hiểu rồi, cảm ơn chú!”. Sống mũi cũng cay cay khi nghe chú kể.

Trong đầu mình khi ấy nhớ lại hình ảnh ngày xưa lúc chạy vào khoa cấp cứu để đưa bố về nhà, những gì bác sĩ giải thích với mình khi ấy rõ ràng mình cũng biết là họ đã không làm hết trách nhiệm, bố mình cũng được nằm theo dõi, với một mớ chẩn đoán nhập nhằng không ăn nhập và dùng thuốc thì sai tùm lum, để rồi lúc bố vào cơn đau ngực thì mọi sự đã muộn rồi.

Nhưng mình cũng không kể ra với chú những chuyện ấy. Mình tự thấy cái gì đã qua rồi cũng không còn đủ sức khơi gợi trong mình những đau đớn của hận thù. Có lẽ chú còn ôm nỗi đau nhiều nên chú mới phản ứng thái quá như vậy. Chỉ là chú không hề biết rằng những gì chú đang nói cũng rất có thể, vô tình, lại gây tổn thương cho người khác.

Chú vừa mới bước ra khỏi cửa thì một chú khác đưa con gái nhỏ bước vào phòng:

– Bác sĩ! Con tôi bị tiêu chảy 2 lần từ chiều đến giờ. Giờ tôi muốn khám rồi lấy thuốc về cho cháu!

Mình thấy con bé mặt tỉnh bơ, vẫn đang ngậm kẹo, hỏi thì biết bé mới 11 tuổi. Bèn nói:

– Tình trạng của em không phải tình trạng cấp cứu. Bệnh viện con lại không có chuyên khoa hay bác sĩ chuyên khoa Nhi trực. Nên giờ tốt nhất chú đưa em qua Nhi Đồng 1 cũng gần đây!

– Thế cậu là bác sĩ mà cậu không khám được à?

– Dạ con không phải bác sĩ Nhi, việc khám và cho thuốc cho trẻ em rất khác với người lớn nên cần có các bác sĩ chuyên khoa Nhi là như vậy ạ!

– Vậy giờ cậu nhất định đẩy tôi với cháu qua viện khác đúng không?

Chú ấy lại chỉ tay vào mặt mình.

Mình đang định trả lời thì chú đã tiếp tục:

– Cậu là cái loại bác sĩ vô tâm nhất tôi từng gặp! Sống như vậy rồi sẽ gặp quả báo thôi! Ông trời có mắt!

Nói rồi chú giận dữ dắt bé con bỏ đi.

Mình nghe xong chỉ biết thở dài.

Anh điều dưỡng đang làm thuốc, nghe xong mà cũng bức xúc:

– Trời ơi! Ông ý có nghe bác Tuấn giải thích không hay cố tình không hiểu vậy? Mình đã muốn tốt cho con người ta rồi mà còn quay ra nói mình như thế!

Mình cười khì:

– Anh nổi nóng lên nhìn mất hết cả phong độ quá đi. Bỏ qua đi anh! Người ta đang giận mà, bế con nhỏ chạy tới viện không được khám lại phải chạy qua viện khác, bức xúc cũng đúng thôi!

Anh điều dưỡng vẫn càu nhàu:

– Bức xúc thì cũng không được nói những điều như thế chứ?

– Bởi vậy, mình ôm nặng một nỗi bực dọc chỉ vì người ta làm tổn thương mình trong lúc bực dọc, rồi thì mình cũng bực dọc mà tiếp tục gây tổn thương cho ai đó khác. Suy nghĩ mãi rồi cũng là tự làm khổ mình, thôi thì đành đi ăn vậy anh!

Theo BS Dương Minh Tuấn/ Trí thức trẻ