Rồi cuối cùng, ta cũng sẽ quên được nhau!
Ngày hôm nay bạn còn nhớ, ngày mai bạn còn nhớ. Cũng đâu có sao, tình cảm vốn dĩ chưa bao giờ là câu chuyện nói dừng là dừng. Chỉ là một người bước tiếp, một người ở lại. Nhưng rồi ai cũng phải đứng…
Nhưng dù sao thì khi hôm nay kết thúc, em sẽ cố xem như mọi thứ là chưa hề tồn tại. Em mong anh hạnh phúc, thật lòng đấy, nhưng cũng đau lòng thật đấy. Thỉnh thoảng em sẽ lại nhớ anh vì quên anh là việc chẳng dễ dàng. Đôi lúc em vẫn sẽ đau lòng khi nghĩ về anh và về chuyện mình em yêu anh, nhưng chẳng sao đâu.
Khi ngày hôm nay qua đi thì tất cả sẽ kết thúc, em không sao cả, chỉ hơi buồn thôi. Em phải tự nắm lấy tay mình rồi bước qua nỗi buồn này. Dù có đôi lúc, à không, lúc nào em cũng mong anh sẽ là người nắm lấy đôi tay em, mặc cho sự thật có phũ phàng với em đến thế nào, em vẫn cứ hy vọng. Nhưng dù sao thì khi hôm nay kết thúc, em sẽ cố xem như mọi thứ là chưa hề tồn tại.
Dù em có cười, có cười đến khi em chẳng còn giữ được bình tĩnh đi nữa, thì em vẫn luôn nhận thức được nỗi buồn mang tên anh. Tại sao khi nhìn thấy anh vui em lại buồn đến thế, lẽ ra em phải cười cùng anh và thầm mừng trong lòng chứ. Đến giờ phút này em chẳng còn muốn vui giả vờ nữa. Vui làm sao được khi mình sắp chẳng còn gặp lại được nữa người em thương. Chỉ là em, em sắp không còn được nhìn thấy anh nữa rồi, sắp chẳng còn nghe được giọng anh cười đùa nữa, em thấy buồn.
Sao phải sợ mất những gì trước giờ chưa từng là của mình. Vậy mà cái nỗi sợ ngớ ngẩn ấy cứ đeo bám lấy em như thể em chưa đủ đáng thương hay sao ấy. Thôi thì dù sao hôm nay là ngày cuối em dành trọn tình cảm này cho anh, chỉ anh mà thôi, để em còn có thể đành lòng quên đi anh trong cả quãng đời còn lại. Em mong anh hạnh phúc, thật lòng đấy, nhưng cũng đau lòng thật đấy. Thỉnh thoảng em sẽ lại nhớ anh vì quên anh là việc chẳng dễ dàng. Đôi lúc em vẫn sẽ đau lòng khi nghĩ về anh và về chuyện mình em yêu anh, nhưng chẳng sao đâu.