Người luôn nhắn tin với bạn mỗi tối, giờ đâu rồi?
Đã có những ngày người đó đã lắng nghe mọi câu chuyện, mọi tâm sự, biết hết mọi bí mật của tôi. Nhưng bây giờ, đến bắt chuyện thôi còn chẳng dám.
Đến giờ, tôi vẫn không hiểu vì sao người ấy lại chọn bỏ đi. Vậy mà tôi cứ nghĩ cả 2 sẽ mãi mãi tốt đẹp như những cuộc nói chuyện xuyên đêm suốt sáng. Đã từng rất thân, đã từng nói với nhau rất nhiều. Đã từng thấp thỏm chờ đợi tiếng chuông tin nhắn, tiếng buzz yahoo, tiếng âm thanh thông báo có inbox. Đã từng rất hiểu.
Có một người đã luôn nhắn tin với tôi mỗi tối như thế. Bạn thì sao? Giờ họ ở đâu, cả 2 vẫn đẹp và không như tôi chứ?
Như một thói quen!
Đã có lúc, em dám đem hết bí mật của mình kể cho anh nghe. Đã có lúc, ngày nào hộp thư đến cũng có tên anh ở đầu danh sách. Đã từng có giai đoạn, anh với em có thể trò chuyện đến tận giữa đêm, thậm chí đến 2-3 giờ sáng; anh luôn là người cuối cùng nhắn tin trước khi em tắt điện thoại và đi ngủ.
Đã từng có lúc, em quen cảm giác được đợi chờ. Cứ mở điện thoại ra là có sẵn tin nhắn ở đó. Đã có người từng nói rằng họ chỉ có thể an tâm ngủ khi nào chắc rằng em đã ngủ. Giờ chẳng ai thèm chờ đợi em theo cách ấy nữa.
Cùng khoảng thời gian ấy nhưng giờ mọi chuyện khác nhiều rồi. Em vẫn ngồi chờ trước màn hình, nhìn chấm xanh mang tên anh đang nhấp nháy. Lặng im như thế, từ ngày này qua ngày khác. Mọi thứ quen thuộc như mới hôm qua, thậm chí nhìn vào chấm xanh lúc sáng lúc tắt, em có thể dựa vào những thói quen của anh trước đây mà suy ra được anh đang làm gì.
Những tin nhắn bình thường trước đây, bỗng bây giờ đối với em lại là điều quý giá. Em sẽ thôi chờ anh. Em chờ em, chờ một ngày em nhìn vào tên anh trên màn hình mà không còn bất giác rơi nước mắt nữa.
Chỉ là em và anh của ngày hôm qua!
Đọc lại những gì anh từng viết, nỗi nhớ anh như cũng được vơi đi phần nào. Em không nỡ xóa, em xem đó như bí mật của mình. Em để dành, mỗi khi nhớ anh không chịu được, em có thể tìm về đọc lại để thỏa phần nào.
Em sẽ coi đó như kỷ niệm, dù buồn dù vui nhưng đó là của riêng em. Không ai có thể chạm vào, không ai có thể thay đổi nó. Một ngày nào đó, khi đã rất già rồi, em có thể nhìn vào đấy và tìm lại được mình của ngày xưa. Ngày từng đắm đuối yêu một người, ngày tóc còn xanh và trái tim còn thơ dại.
Lật lại từng dòng tin, em cứ ngỡ đang xem lại một quyển tiểu thuyết. Em với anh của những ngày ngượng ngùng mới quen, của những ngày bắt đầu trở nên quen thuộc, của những ngày bắt đầu nhạt nhòa và của những ngày nhắn cho nhau những dòng tin cuối cùng.
Đọc lại nhật ký trò chuyện, em như được nói chuyện với anh lần nữa. Cảm xúc đôi lúc chân thật như hôm nào, em lại một lần nữa vui buồn vì câu chuyện cũ. Nhưng đau đớn nhất vẫn là khi đoạn tin nhắn kết thúc. Sao em có thể bám víu vào quá khứ mà khóc cười cơ chứ?
Việc mình ngày ngày trò chuyện với nhau quen thuộc đến nỗi em không hình dung được một ngày lại kết thúc đột ngột thế này.
Thế là độ dài của cuộc nói chuyện sẽ vĩnh viễn kết thúc ở đó. Anh và em tự khép cửa một chốn bình yên của mình rồi. Từ giờ về sau, dù có bao nhiêu buồn, bao nhiêu vui, bao nhiêu điều định nói và cả bao câu chuyện chưa kịp kể, mình cũng không được phép mở lời với người kia thêm lần nào nữa.
Em chưa từng nghĩ tin nhắn ấy là tin nhắn cuối. Năm dài tháng rộng, còn biết bao nhiêu dịp, còn biết bao nhiêu cái cớ để ta có thể nói với nhau lời tiếp theo. Vậy mà, lời cuối ấy vẫn lăng im cô đơn trong khung tin nhắn. Cảm giác như chỉ cần ngủ một giấc dậy, ngày mai mọi chuyện lại bình thường. Chỉ cần khóc hết ngày hôm nay, ngày mai anh sẽ lại chủ động nhắn tin, sẽ lại dỗ dành em và chúng ta lại vui vẻ như ngày hôm qua vậy.
Nhưng dường như anh đã quyết định, quyết định sẽ im lặng suốt đời, quyết định sẽ để em giận hờn đến suốt đời mà không một lần dỗ dành nào nữa. Năm dài tháng rộng như vậy, chỉ vì sự im lặng của một người mà đời mình trầm ngâm quá đỗi.
Khi nỗi nhớ vẫn mang tên anh!
Trước đây, tin nhắn chỉ đơn giản là một tin nhắn; giờ đây, tin nhắn gom trong đó cả lòng tự trọng của em. Trước đây, ‘anh đang làm gì’ chỉ là một câu hỏi bâng quơ để bắt đầu một lần trò chuyện; giờ đây, nếu gửi đi câu hỏi ấy, nghĩa là em bắt đầu đang hạ mình và níu kéo một người.
Mặt hồ đã yên ả lâu như vậy rồi, em không cho phép mình khuấy động nó thêm lần nào nữa. Việc em âm thầm chịu đựng đau khổ ít ra cũng tốt hơn việc có thêm một người tưởng rằng em ổn biết được thực ra em đang đau khổ rất nhiều.
Em không còn nhắn tin, nhưng anh vẫn thức đến 2 giờ sáng. Em không còn là gì, nhưng trên trang cá nhân anh vẫn chẳng thiếu những trạng thái yêu thương ngọt ngào. Những gì anh từng trao cho em, anh hoàn toàn có thể lặp lại y như vậy với người khác. Cuộc sống của anh, mọi thứ đều không thay đổi. Chỉ có sự còn hay mất của em là đổi khác mà thôi.
Lúc trước, luôn có một người đưa tôi vào giấc ngủ một cách yên lòng. Lúc trước, chẳng có nhiều chuyện khiến tôi cảm thấy phiền lòng nhiều như thế. Giờ tôi đã hiểu cảm giác nhớ một người nhưng không làm gì được, hiểu cảm giác chờ một người đến nỗi trong mơ cũng còn thao thức, hiểu cảm giác bị ám ảnh bởi một âm báo tin nhắn mà giật mình thức dậy lúc giữa đêm.
Chẳng lẽ vì không còn được anh chúc ngủ ngon mà giấc ngủ chẳng thể nào yên bình được nữa? Không nhất thiết là ngày nào cũng phải trò chuyện, có thể là vài tháng hỏi thăm nhau một lời rằng người kia đang sống thế nào. Không nhất thiết là người yêu của nhau, chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện như hai người lạ tử tế.
Chỉ là em không muốn trong cuộc đời mình, có một đoạn đời lỡ dở chẳng đâu vào đâu như thế. Dù không còn quan trọng với nhau như xưa, hai ta cũng đâu cần cạn tình cạn nghĩa như thế này.