Vì thương anh, nên em sẽ để anh đi…
Nếu yêu em sẽ không bỏ tay anh ra đâu. Sẽ cố giành anh lại từ cái con người yêu mang tên công việc ấy, đem anh giấu vào góc nhỏ nào đó, nơi có riêng em và anh mà thôi. Nhưng vì em thương, thương anh mệt mỏi với công việc còn phải mệt mỏi vì quan tâm em, thương anh những đêm về trễ, thương anh cứ hàng này quán nọ thay cho những buổi cơm nhà…Thế nên, em sẽ để anh đi. Để anh thỏa sức với những ước mơ còn dang dở, để anh tìm được ai đó dịu dàng và ở cạnh lo lắng cho anh, chí ít là nhiều hơn em…
Sáng nay mưa rả rích bên hiên.
Sáng nay em nằm lười cuộn tròn trong chăn, đưa tay với lấy chiếc điện thoại, mong chờ và lại hụt hẫng.
Có ai thương nhau như mình không anh?
Có những khi nhớ anh đến quay quắt mà vẫn cứ phải giả vờ, có những chiều tan làm chỉ muốn chạy qua chỗ người rồi bắt anh đưa về nhà.
Có những khi chờ đợi đến mỏi mòn rồi lại suy nghĩ vẩn vơ rằng anh có thật lòng thương em? Hay chỉ em, riêng mình em ngộ nhận điều đó.
Có những khi bật cười rồi đau đến quặn lòng vì câu nói: “Anh bận hẹn hò với con công việc rồi, giờ nó là người yêu còn em chỉ là bồ nhí thôi”.
Có những đêm bật dậy lúc 1h sáng, nhìn thấy anh online để đủ biết anh đã về nhà an toàn, chỉ vậy thôi.
Vì sao nói thương em, nói nhớ em rồi lại bỏ em một mình như thế này. Khoảng cách chúng ta đâu có xa đến thế, vẫn còn cùng nhau ngắm chung một cơn mưa, vẫn những con đường đi miết thành quen cơ mà.
Ta, những kẻ đã cũ, đã từng bị tổ n thươ ng đang vô tình hay cố ý thản nhiên làm đau đối phương thế này. Biết sẽ là con đường dài để lấp đi những thiếu sót từ cuộc tình trước, thế nhưng thà cố hết mình để không hối tiếc còn hơn cứ lặng yên để cơ hội qua đi.
Nhưng giờ, em mệt mỏi rồi.
Em chỉ là bờ cát đứng yên một chỗ còn anh là những cơn sóng vẫn miệt mài đến rồi đi. Sẽ ra sao nếu em cố chấp đợi chờ anh trong khi chính em đây còn đang dằn vặt vì người đến trước. Sẽ ra sao nếu em lại sai lầm yêu thương mù quáng một lần nữa. Nên em buông, buông bỏ người em đang thương nhiều biết mấy.
Từ dạo ấy, em và anh xa nhau hơn một chút anh nhỉ. Từ dạo ấy, hơn một lần muốn nói xin hãy giữ em lại đi, xin hãy cạnh em xóa đi đau thương trong em như ngày đầu anh đến ấy. Nhưng vẫn im bặt đấy thôi.
Thương khác yêu nhiều lắm anh biết không.
Nếu yêu em sẽ không bỏ tay anh ra đâu. Sẽ cố giành anh lại từ cái con người yêu mang tên công việc ấy, đem anh giấu vào góc nhỏ nào đó, nơi có riêng em và anh mà thôi.
Nhưng vì em thương, thương anh mệt mỏi với công việc còn phải mệt mỏi vì quan tâm em, thương anh những đêm về trễ, thương anh cứ hàng này quán nọ thay cho những buổi cơm nhà…Thế nên, em sẽ để anh đi. Để anh thỏa sức với những ước mơ còn dang dở, để anh tìm được ai đó dịu dàng và ở cạnh lo lắng cho anh, chí ít là nhiều hơn em.
Những cảm xúc viết cho anh cũng đã quá nhiều rồi nên em nói câu chào tạm biệt anh, anh đi đi nhé.
Là của em thì sẽ trở về bên em, nhất định là thế.
Hãy mạnh mẽ và luôn an yên giữa dòng đời.
Nhớ anh.