Anh thương ai khác rồi à?…
Anh có nhớ ngày anh hứa sẽ làm em hạnh phúc, ta tay trong tay biến mọi buồn vui trở nên màu hồng rực rỡ, em hạnh phúc, anh mỉm cười? Vậy, giờ đây sao anh lại chúc em hạnh phúc vậy? Người đang hạnh phúc là anh chứ? Anh bỏ em với lời chúc phúc nhẫn tâm như em đang bám víu, dơ bẩn mà anh phủi đi vậy? Em biết anh đã từng yêu em, nhưng, có lẽ không phải chỉ em, có lẽ em “quá tốt” với anh nên anh chẳng trân trọng. Cuộc tình mình chấm dứt ở đây đau đớn hơn là một người hạnh phúc mới một người ôm nhớ thương, một người như tìm được bầu trời mới, chạy qua một bến tàu chẳng muốn trở về…
Hình như đâu phải anh hết yêu em, đâu phải là hết tình cảm như anh nói, em vẫn thế, vẫn ở đây, thậm chí là yêu anh hơn cơ. Thế sao anh lại nói tình ta đã nhạt. Hình như anh thương ai đó rồi… Cô ấy tốt hơn em hay xinh hơn em? À, chắc cô ấy cho anh cảm giác mới lạ lắm đúng không? Anh có phải đưa rước cô ấy mỗi ngày không? chắc là có rồi, ai chẳng thích người con gái bé nhỏ dựa vào mình anh nhỉ? Em thì chỉ đơn giản sợ anh mệt cơ…
Anh có hay mua quà tặng cô ấy không? Cô ấy sẽ thích như thế, em cũng thích lắm, nhưng em sợ đồng lương ba cọc ba đồng của anh sẽ vơi, em lại đơn giản quá rồi.
Anh thích cô ấy nhiều không? Hơn em à? Chắc là thế nên anh đong tình bên em đang nhẹ hơn vài kí lô rồi…
Anh có nhớ ngày anh hứa sẽ làm em hạnh phúc, ta tay trong tay biến mọi buồn vui trở nên màu hồng rực rỡ, em hạnh phúc, anh mỉm cười? Vậy, giờ đây sao anh lại chúc em hạnh phúc vậy? Người đang hạnh phúc là anh chứ? Anh bỏ em với lời chúc phúc nhẫn tâm như em đang bám víu, dơ bẩn mà anh phủi đi vậy? Em biết anh đã từng yêu em, nhưng, có lẽ không phải chỉ em, có lẽ em “quá tốt” với anh nên anh chẳng trân trọng.
Cuộc tình mình chấm dứt ở đây đau đớn hơn là một người hạnh phúc mới một người ôm nhớ thương, một người như tìm được bầu trời mới, chạy qua một bến tàu chẳng muốn trở về… một người níu giữ kí ức buồn thương. Một người gìn giữ kỉ niệm, một người vô tư sợ.
Cuộc tình đã cũ thì thôi, cuộc tình mới sao quá dễ, anh nói anh cần tình yêu đích thực sao? Em là cái để anh thử xem có phải “thật”, sao anh giỏi diễn quá vậy người từng yêu? Anh cứ nói yêu, nói thương như diễn viên thực thụ rồi buông bỏ kiếm tình mới như mưa.
Tình cảm anh cứ ban phát như vậy nếu người anh cho là đích thực ở thứ một trăm thì chín mươi chín cô gái còn lại chót lỡ động lòng thì biết làm sao? Anh à! Không thương em thì thôi, nh không xứng, nhưng anh nhớ, cuộc đời này có đường vòng, bước qua vũng nước phải nhớ tính kĩ anh nhé! Bước hụt thì chẳng như em chỉ biết khóc cho phận mình như em đâu, bước hụt là chô n chân đấy anh…
Guu