Thanh xuân chúng ta ai cũng đã từng bất chấp tất cả để yêu một người
Thanh xuân chúng ta cho mình cái quyền sai, quyền yêu một người nhiều hơn tất thảy. Vì chỉ khi trải qua thêm một, hai mối tình nữa chúng ta có muốn cũng không can đảm làm điều đó – yêu một người không toan tính, không sợ tổn thương.
Những năm tháng sau này anh sẽ hiểu, việc em không muốn quên đi anh trong thanh xuân là điều đúng đắn. Và anh hãy luôn nhớ rằng là em không muốn quên chứ không phải không thể. Chúng ta tại sao lại bắt bản thân mình quên đi những hồi ức đẹp đẽ đó, đau thương có ấy, nó từng thế nào vẫn từng gắn kết với sự trưởng thành của chúng ta.
Nếu biết trước đó là lần cuối chúng tôi cùng xem phim, tôi sẽ xem thêm một bộ phim nữa, tôi sẽ không ngại mà dựa đầu vào vai anh ấy.
Nếu biết trước đó là lần cuối tôi có thể thản nhiên nhìn anh ấy ăn cơm thỏai mái, nói với tôi bao nhiêu là chuyện của anh thì tôi sẽ nhìn gương mặt ấy thật lâu.
Nếu biết trước đó là lần cuối tôi sờ bàn tay mình vào mặt anh ấy, nhìn nụ cười của anh ấy dành cho mình tôi sẽ mạnh dạn tham lam chủ động hôn lên đôi môi ấy.
Nếu biết trước đó là lần cuối cùng anh nắm lấy tay tôi thì tôi sẽ siết chặt thêm một chút.
Nếu biết trước đó là cái ôm cuối cùng, nụ hôn lên tóc cuối cùng, vừa mắng hâm vừa ôm tôi vào lòng cuối cùng tôi sẽ ôm anh thật chặt, thật lâu để lưu giữ lại hơi ấm ấy.
Nhưng thật ra em biết rằng cuộc đời không có quá nhiều chứ nếu như vậy…
Em tin rằng ai trong chúng ta cũng đã từng có một người yêu mình đến bất chấp và em cũng đã từng yêu anh đến bất chấp. Thanh xuân chúng ta cho mình cái quyền sai, quyền yêu một người nhiều hơn tất thảy. Vì chỉ khi trải qua thêm một, hai mối tình nữa chúng ta có muốn cũng không can đảm làm điều đó – yêu một người không toan tính, không sợ tổn thương.
Ta đã từng bao giờ bất chấp tất cả yêu thương một người. Dù biết trước rằng cuộc tình ấy sẽ đầy gian nan, khó khăn, nhiều nỗi buồn và tổn thương, nước mắt. Dù biết rằng người ấy sẽ rất vô tâm, hững hờ,… không dễ lấy được trái tim. Biết trong thế giới của người, ta không là gì cả. Và trong thế giới của bản thân, rất nhiều bạn bè, người thân can ngăn… Mà bạn vẫn yêu thương. Thậm chí dù biết phần trăm có được hạnh phúc trọn vẹn khi ở bên người ấy là vô cùng nhỏ nhoi. Chỉ có thể ở bên người ấy như một người hờ, một người dự bị…
Đến cuối cùng dù có gắng đến mấy cũng khó thể nào có được kết thúc tốt đẹp, rồi cũng sẽ phải rời xa… Nhưng bạn vẫn không muốn rời xa ngay bây giờ. Chỉ vì một ánh mắt dịu dàng của người ta. Chỉ vì một nụ cười hiền lành, ấm áp. Chỉ vì một cái ôm siết chặt, một bờ vai êm, và vài câu nói tình cảm bâng quơ… Vậy mà cũng đủ khiến ta thương, thương thật nhiều như thế.
Âm thầm vì người ta làm biết bao nhiêu chuyện. Hạnh phúc khi thấy họ vui vẻ. Đau lòng khi họ rơi nước mắt. Hờn ghen đến nhói tim khi họ bên cạnh ai, dù mình chẳng có quyền gì để ghen cả… Ta đã từng khờ dại cam tâm yêu thương một người, nhiều đến như vậy.
Ta muốn giữ lấy một người lắm, muốn được yêu thương, ở bên một người lắm. Nhưng cuộc sống lại chằng được như mơ. Lòng người, cũng chẳng dễ bị lung lay bao giờ. Họ đã nói muốn đi, đã ra đi, thì chẳng làm sao có thể cản. Đôi khi ta chẳng làm sai điều gì, cũng chẳng cần phải thay đổi điều gì. Chỉ đơn giản vì họ đã muốn đi, không muốn ở lại nữa, thì họ cứ thế đi thôi.
Ta đã từng bao giờ bất chấp tất cả yêu thương một người? Dù ta có khóc hết bao nhiêu là nước mắt, dù ta có buồn khổ, đớn đau thật nhiều, thì họ cũng chẳng bận lòng quan tâm. Có khi, chỉ vừa mới được nhìn thấy họ đây, được ở bên họ đây, được sống trong hạnh phúc… Vậy mà rất nhanh thôi họ đã mãi rời xa rồi.
Và phải rời xa một người mà lòng mình rất yêu thương, nào đâu dễ đâu. Nhưng phải làm sao khi ở bên người mà luôn thật nhiều nỗi buồn, thật nhiều điều mệt mỏi. Người cứ vô tâm, hững hờ. Thậm chí nói thật nhiều lời khiến ta đau lòng, mà ta vẫn cứ phải lặng câm.
Rốt cuộc thì, chia ly vẫn là điều nào đâu mong muốn. Nhưng lúc cần buông tay, thì vẫn phải đành buông tay thôi. Đi tìm một bình yên khác, một niềm hạnh phúc khác, cho chính mình.
Bất chấp để yêu không phải là yêu một cách mù quáng, mà chỉ đơn giản là bạn quá coi trọng tình yêu này. Đó là một tình yêu không toan tính, không so đo hơn thua. Hay chỉ là một tình yêu không cần biết tương lai, chỉ cần biết hiện tại mình hạnh phúc, vậy là đủ! Hay Bất chấp để yêu chỉ là để “bất chấp” rồi “để yêu”?
Ừ thì, bất chấp để yêu đôi khi mang một chút bất cần, một chút ngỗ nghịch. Dù cả hai có khác nhau về rất nhiều thứ, dù có bị ngăn cản, cấm đoán, dù người đó không yêu ta và chỉ coi ta là một người “dự bị”,.. Dù biết “yêu nhau nhưng không đến được với nhau” nhưng vẫn bất chấp để yêu cũng chỉ vì muốn hạnh phúc. Biết là yêu nhau thì tương lai cũng không đến được với nhau, nhưng thay vì cứ ngồi buồn vì tương lai, tại sao chúng ta không sống vui vẻ cho hiện tại?
Hãy xem cuộc đời bạn là một chuyến xe buýt mà bạn là người lái, mỗi cuộc tình đi ngang đời bạn như một hành khách. Dẫu biết rằng tới một trạm nào đó, vị hành khách tình yêu sẽ xuống, buồn chứ! Nhưng thay vì buồn bã mà để họ ra đi trong sự nuối tiếc của bản thân, tại sao không trân trọng từng giây từng phút cùng nhau đi trong một quãng đường, dẫu là rất ngắn. Khi ta trân trọng khoảnh khắc đó cũng chính là cảm ơn họ đã đi cùng ta trong một chặng đường đời.
ST