Nếu không học Y, thời gian quay lại, thanh xuân liệu có hối tiếc ?
Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết, đó thực ra là cả cuộc đời…
17 tuổi
Em gặp người mà em muốn ở bên cả đời. Đang ngồi học, em lại thi thoảng chống cằm nghĩ vẩn vơ. Mẹ em thường nhắc nhở, sao suốt ngày thấy em ở nhà, tay khư khư ôm điện thoại thế, tại sao lúc nào cũng cười như ngớ ngẩn thế. Mẹ chẳng thể hiểu được đâu!
Cậu ấy đi cùng em về mỗi buổi tan học, dù nhà hai đứa ngược đường. Xe đạp cứ quay đều quay đều, những câu chuyện cứ nói hoài không dứt. Em và cậu ấy cứ lưu luyến mãi, đạp xe vòng qua lại cái vườn hoa đến 5-6 lần mà vẫn chưa muốn rời nhau.
Khi đó, em chỉ đơn giản nghĩ, ở bên người này cả đời có lẽ cũng chẳng có gì khó khăn.
20 tuổi
Cậu ấy đi du học. Em và cậu ấy học ở hai quốc gia khác nhau, khác múi giờ nhưng không vì thế mà hai đứa bớt quan tâm nhau. Những cuộc trò chuyện vẫn kéo dài vô tận, nhưng từ đó mà hai đứa trân trọng thời gian bên nhau hơn.
Cậu ấy đi làm thêm bên xứ người, em cũng chăm chỉ học hành. Dành dụm bao lâu, cậu ấy gửi về tặng em một thỏi son xinh xắn. Mắt em sáng rỡ, đón nhận món quà bất ngờ, tim em vẫn rộn ràng như cô bé 17 tuổi năm nào.
22 tuổi
Cậu ấy và em chia tay. Chẳng vì hết yêu, cũng không bởi một kẻ thứ ba nào cả. Trong lòng em chỉ luẩn quẩn câu hỏi ‘Em phải đợi cậu ấy đến khi nào, em cô đơn, em tủi thân ?’, nhưng có lẽ, câu trả lời đã tuột mất khỏi bàn tay em mất rồi.
Em nhắn tin cho câu ấy :’Thôi, mình dừng ở đây thôi ‘.
23 tuổ
Kết thúc một cuộc tình, em đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người. Em chẳng có lý do gì để từ chối những lời rủ rê, hẹn hò. Em vẫn ngồi trước màn hình máy tính hoặc điện thoại, nhưng miệng chẳng còn tủm tỉm cười, lòng cũng chẳng gợn sóng.
28 tuổi
Em kết hôn. Người đó là một kiến trúc sư, hơn em 3 tuổi, có nhà, có xe, gia đình đàng hoàng, tử tế. Em chẳng cần lo lắng quá nhiều về vật chất, cứ tự do làm công việc em thích. Tất cả mọi người đều hài lòng, hân hoan, nói em tốt số. Em cũng cười nhạt, gật gật đầu. Từ đầu đến cuối, em chưa từng nói với chồng câu ‘Em yêu anh’.
29 tuổi
Em sinh con gái đầu lòng. Cả thế giới như thu bé lại chỉ bằng cô con gái nhỏ. Em trở thành bà mẹ bỉm sữa đầu tắt mặt tối. Hết 6 tháng nghỉ, em trở lại công việc. Cuộc sống lại tiếp tục guồng quay của nó, không đợi chờ ai. Em vẫn làm việc và chăm sóc gia đình nhỏ như một thói quen.
34 tuổi
Em phát hiện chồng ngoại tình. Chẳng làm rùm beng lên, em âm thầm thu thập chứng cứ rồi mời bố mẹ hai bên đến họp gia đình. Chồng em quỳ xuống xin lỗi em, mong em tha thứ. Em nhìn chồng mà không rõ có cảm xúc gì trong lòng.
Bố mẹ hai bên cũng khuyên nhủ, cho chồng thêm cơ hội sửa sai, mà vẫn còn con cái. Thôi thì em cứ ậm ừ cho qua chuyện. Cũng đâu phải em nhịn nhục một hai ngày, nhịn thêm cũng đâu có sao. Trái tim em, cũng chẳng vì chồng ngoại tình, mà nguội lạnh đã từ lâu.
37 tuổi
Em đến buổi họp lớp cấp 3. Cậu ấy đã ngồi đó từ sớm. Mái tóc đã điểm vài sợi bạc.
‘Em ổn không?’. Em chỉ cười nhẹ. Chẳng nói. Cậu ấy thở hắt: ‘Phải rồi. Em lúc nào cũng mạnh mẽ và quyết đoán như thế.’
Ừ, cậu ấy không cần phải biết, cuộc đời em từ khi rời vòng tay cậu ấy đã trải qua những biến cố gì. Cũng không cần biết, khi em quay lưng bước đi ngày đó, không dám ngoảnh lại, chỉ bởi không muốn cậu ấy biết rằng em đang khóc.
Đã 20 năm từ ngày 17 tuổi sáng trong đó, em và cậu ấy đã phải cố gắng để tồn tại trong thế giới này. Tiếc rằng, thế giới của cả hai đã chẳng còn giao nhau nữa.
45 tuổi
Con gái em về nhà với bông hồng giấu vội sau cặp sách. Con bé chẳng mấy khi tâm sự với em. Và rồi em thấy mình bắt đầu cằn nhằn. Rằng sao con cứ về nhà là ôm điện thoại tủm tỉm cười thế? Rằng món xoài dầm ngoài cổng trường có gì ngon mà suốt ngày ăn? Rằng lo tập trung học hành đi, đừng để bị điểm kém…
Rồi em ngẩn người. Năm đó, em cũng gặp cậu ấy giữa cơn mưa giông của mùa hạ, gặp người mà em đã nghĩ là sẽ thương cả đời, sẽ ở bên người ấy cả đời. Năm đó, món xoài dầm chua ngọt, cay cay là món ăn ngon nhất thế giới. Năm đó, em ôm ấp biết bao mơ mộng, nhưng tất cả dừng lại ở tuổi 25, dừng lại vào khoảnh khắc em quay lưng về phía cậu ấy ngày hôm đó.
Có tiếng mở cửa nhà, em ra ban công đứng nhìn. Một cậu bé đến đưa cho con gái em cái túi nho nhỏ thắt nơ. Gương mặt rạng rỡ của con gái khiến em bình tâm lại. Ừ thì em đừng tự trách mình nữa. Em đã chọn lựa những điều em cho là đúng. Dù thời gian có quay lại một lần nữa, nếu cậu ấy không đi du học, chắc hẳn cũng sẽ chẳng có gì thay đổi. Bởi vì đây là cuộc sống, có mấy ai bất chấp hết được đâu em.
Theo H.M/ Khám phá