Mẹ Việt tý hon 1m27 và cuộc sống viên mãn bên cặp con trai song sinh cùng chồng Mỹ
Chỉ cao 1,27 m nên chị Xuân không thể bế nổi hai cậu con trai 2,5 tuổi nghịch ngợm, dù các bé cũng nhỏ con so với bạn cùng tuổi.
Chiều tối, trong căn nhà nhỏ ở thành phố St. Louis, bang Missouri, Mỹ, chị Phạm Thị Khánh Xuân ngồi ngả đầu vào tay chồng, anh Freddie Scott, vừa xem tivi vừa ngắm hai cậu con trai nô đùa. Thấy vợ nói chuyện qua mạng với đồng hương, thỉnh thoảng, anh Scott lại quay sang trêu, khi thì xoa đầu, nghịch tóc vợ, lúc nói đế vài từ tiếng Việt lơ lớ “em quê Nài Đông”.
“Anh xã hài lắm, tiếng Việt chưa nói tốt nhưng vợ dạy nói lái là bắt chước luôn”, chị Xuân cười khúc khích. Niềm hạnh phúc giản dị này với chị là giấc mơ xa xỉ nếu ngược thời gian 4 năm về trước.
Chị Khánh Xuân, quê Đồng Nai, từ nhỏ đã còi cọc, đi lại khó khăn, lúc tốt nghiệp đại học mới cao bằng cô bé tiểu học. Mồ côi mẹ từ 8 tuổi, gia cảnh khó khăn, Khánh Xuân luôn cố học giỏi rồi bươn chải ở Sài Gòn để tự nuôi mình và hỗ trợ chăm cha khi tuổi già.
Cuối năm 2013, chị làm thêm việc là đăng quảng cáo cho một ông chủ người Mỹ sinh năm 1963, chuyên kinh doanh thảm và xe hơi cũ. Từ chỗ chia sẻ về cuộc sống, gia đình, anh cảm mến chị lúc nào không hay. Thời gian thăm Việt Nam, anh tận tình chăm sóc lúc chị đau yếu nhập viện khiến trái tim chị xao động. Sau đám cưới đầu năm 2015 chị Xuân sang Mỹ theo chồng.
Chị Xuân kể, anh xã có thu nhập khá cao nhưng sau cưới, vợ chồng chị phải sống nhờ nhà người thân vì anh để lại hết gia tài cho vợ cũ.
Sau cưới 7 tháng, hai vợ chồng mừng phát khóc khi biết chị có bầu, nhưng lại tái mặt lúc bác sĩ thông báo đó là cặp song sinh, vì sợ chị quá nhỏ bé, ốm yếu. Chịu được tới tuần 32 thì chị phải mổ đẻ vì quá nặng nề, và đau tới không thở được. Hai bé Ethan và Victor được chăm sóc ở khu dành cho trẻ sinh non.
Chị Xuân cho biết, hai bé gặp vấn đề về trào ngược dạ dày nên được chăm sóc tới 4 tháng mới xuất viện. Y tá đến hỗ trợ cho đến khi các bé 3 tuổi.
Với chị, việc nuôi dưỡng cặp sinh đôi, trừ việc đêm nào cũng phải thức dậy bơm sữa cho con trong năm đầu, chị không cảm thấy quá vất vả vì cứ 4h chiều anh xã đi làm về là sẽ lập tức thu dọn đồ, rửa bát dư, tắm giặt cho con. “Ethan và Victor quấn bố lắm, có lẽ vì chỉ bố bế được thôi, chứ mẹ không thể nào nhấc nổi con nữa. Tối nào bố cũng cho hai đứa đi ngủ. Mình thì vẫn có thời gian để chăm sóc da, hát hò, thu âm rồi làm video cho vui”, chị Xuân kể.
Nhiều hôm, cho con đi ngủ xong, anh còn cố thức để canh mẻ bánh mì làm cho vợ ăn hôm sau. Chị không biết làm đồ Tây nên các loại bánh ăn dặm cho con, bánh tráng miệng… anh đều tự làm hết.
Khi được hỏi, anh yêu điều gì nhất ở vợ, Scott vừa choàng tay qua người bà xã vừa cười nói “Everything” – tất cả. Sau đó, anh trầm giọng bày tỏ, vợ anh tuy nhỏ bé nhưng có trái tim rộng lớn, luôn biết cảm thông, chia sẻ. “She is very beautiful inside” (Cô ấy có vẻ đẹp bên trong)”, anh Scott nói.
Anh cũng rất nể chị về khả năng vun vén các việc trong gia đình, hoạch định tài chính… Vợ chồng anh chị đã mua một ngôi nhà nhỏ với mảnh vườn rộng rãi và luôn có khoản để dành kha khá. Việc mua ngôi nhà hiện tại cũng do một tay chị lo, từ tìm kiếm trên mạng rồi cùng chồng tới tìm hiểu, thương thảo, quyết định.
Không đi làm kiếm tiền, chị luôn cố gắng chăm lo nhà cửa, con cái và sức khỏe của chính mình, luôn động viên tinh thần chồng, tạo cho anh cảm giác thật ấm áp, vui vẻ khi ở nhà.
Vì vẫn phải ăn qua ống thông và đang tập nhai, nuốt bình thường, Ethan và Victor hiện ăn được khá ít nên hơi còi so với các bạn cùng lứa. Các bé vẫn được khám định kỳ để theo dõi việc chậm phát triển hơn là do sinh non hay ảnh hưởng di truyền tình trạng bị suy tuyến yên từ mẹ để có kế hoạch can thiệp sớm.
Dù vậy, vợ chồng chị Khánh Xuân cũng không hề lo lắng. Chị kể, các con ít ốm vặt, rất nhanh nhẹn, nói bi bô suốt ngày, ai hỏi gì cũng biết và đi đâu cũng thu hút sự chú ý vì sự lí lắc, vui nhộn. “Tôi thấy không có gì đáng lo hết. Cho dù các con có bị như mẹ thì tụi nhỏ cũng sẽ có tương lai như bao người. Ở đây, ngay cả các trẻ bại não vẫn có công việc bình thường khi lớn”, chị nói.
Bà mẹ hai con chia sẻ, từ khi sang Mỹ sống, chị chưa bao giờ tự ti về vẻ ngoài bởi trong mắt mọi người ở đây, chị không có gì khác thường, chỉ là sức khỏe không được tốt nên mọi người xung quanh sẽ trợ giúp.