Trên đời này, mọi thứ đều có thể nắm giữ được, riêng trái tim của đàn ông thì không
Đàn bà cố giữ bằng được một người đàn ông trót mang trái tim đi xa, thì điều đàn bà có chỉ là một xác thân không cảm xúc. Đến cùng, đau thương cũng chỉ đàn bà chịu, vì tàn nhẫn nhất với đàn bà trên đời chính là ở bên một dáng hình mình yêu thương mà trái tim họ thì lại không thuộc về mình. Nỗi đau khi đó còn sâu vạn trượng hơn là phải buông tay.
“Buông tay đi được không? Đã bao năm rồi…”
Đó là câu nói duy nhất tôi có thể nói với chị ngay lúc này. Dù rằng, mỗi năm trôi qua, tôi đều chỉ nói một câu như thế, mỗi năm đều chỉ mong một điều duy nhất rằng, chị liệu có thể ly hôn không?
Chị tôi là người phụ nữ chưa từng biết khóc. Nếu hỏi tôi đâu là người phụ nữ mạnh mẽ nhất tôi từng gặp, chắc chắn tôi sẽ kể về chị. Chị một mình lên Sài Gòn từ năm 17 tuổi, làm từ nghề phụ việc quán ăn, đến gội đầu làm móng, buôn bán đủ nghề. Năm 25 tuổi, chị cuối cùng cũng có một tiệm quần áo riêng của mình. Một mình chị gửi tiền về nhà nuôi chúng tôi đi học, sau rồi lại đón mẹ lên ở cùng. Năm chị 29 tuổi, chị lấy một người đàn ông người Sài Gòn.
Chị lấy chồng được 5 năm thì dồn tiền cho chồng kinh doanh đồ gỗ. Nhưng không may, đợt hàng đó thua lỗ nặng, đến cả căn nhà của hai vợ chồng cũng khó giữ. Chị không khóc, không than thở, bán ngay cửa hàng của mình. Lúc người ta đến thu mua, chị cứ đứng im hồi lâu. Chị nói, ít ra nhà còn giữ được, những thứ khác mất rồi đều có thể kiếm lại.
Chị nói, ít ra nhà còn giữ được, những thứ khác mất rồi đều có thể kiếm lại – Ảnh minh họa: Internet
Cuộc sống của vợ chồng chị sau đó có phần khó khăn hơn, nhất là khi chị sinh con đầu lòng. Chị mỗi ngày lại gom góp với hy vọng mở lại một cửa hàng quần áo mới. Ban đầu chị không có vốn nhiều, phải bán online. Chồng chị vừa thất bại, như nhụt chí làm ăn, chỉ ở nhà phụ chị giao hàng. Đến một hôm, chị tự đi nhận hàng, vì chồng chị bảo đau lưng, không dậy nổi. Ai dè, đi giữa đường quên đồ phải quay về lấy, chị đã thấy chồng vui vẻ với nhân tình trong phòng ngủ. Chị chết sững.
Chị khi ấy cũng không khóc. Chị lôi ả nhân tình ra phòng khách, vứt thẳng vài tờ tiền xuống đất, dí sát con dao rọc giấy vào cổ ả. Vừa nhục nhã vừa hoảng sợ, cô ta ôm quần áo đi thẳng. Còn chồng chị mặt co rúm tái xanh lập cập xin lỗi, chưa bao giờ anh ta thấy dáng vẻ đó của chị. Và anh ta cũng không thấy khi quay lưng đi, mắt chị mới bắt đầu ngập đau thương. Khi ấy chị lại nói, ít ra chồng chị còn ở lại được, đau lòng mấy rồi cũng sẽ qua.
Khi ấy chị lại nói, ít ra chồng chị còn ở lại được, đau lòng mấy rồi cũng sẽ qua – Ảnh minh họa: Internet
Nhưng ngoại tình là thứ bùa mê, ai mà ngăn cho nổi. 5 năm nay, anh vẫn chứng nào tật nấy. Quả thật, những ả nhân tình luôn sợ chị, nhưng nhân tình thì hết người này sợ thì anh sẽ lại có người khác. Hóa ra, chỉ duy nhất anh là không sợ chị. Vì hình như anh dần hiểu, chị không thể bỏ anh, cái dáng vẻ hung tợn kia chỉ để hù người khác.
Đến lần chim chuột gần đây nhất, ả nhân tình đứng trước mặt không còn sợ ánh mắt như muốn giết người của chị. Cô ta còn nhào đến khi tay chị đang cầm dao. Cô ta nói rằng chị cứ giết cô ta đi, giết cả đứa trẻ trong bụng. Rằng chị là kẻ thua cuộc không có được tình yêu của chồng. Còn chồng chị sau bao lần không còn sợ, hùng hổ lao tới định đánh chị. Chị lướt nhẹ con dao trên bàn tay, máu túa ra, rồi giơ thẳng con dao dính máu đến trước mặt anh. Chị nhìn anh, chị làm đau mình còn được, đừng thách chị. Ánh mắt dữ dội nơi anh vụt tắt, lại hoàn dáng vẻ sợ hãi cách đây bao năm…
Chị nhìn anh, chị làm đau mình còn được, đừng thách chị – Ảnh minh họa: Internet
Chị ngồi trước mặt tôi, bàn tay máu bê bết. Chị không khóc, ngay cả khi rát buốt ập đến. Vậy mà, chỉ một câu tôi nói “Buông tay đi được không?”, mắt chị đỏ lên, ầng ậng rồi tuôn trào không dứt, có lẽ chị đã nhịn đau quá lâu. Để đến khi cơ thể cũng biết đau, rát buốt hòa cùng con tim mà kêu gào, chị mới nhận ra mình cũng biết đau. Chị đến cùng cũng chỉ giỏi làm đau chính mình, dữ dội vậy mà có lần nào khiến người ta tổn thương. Là chị cố chấp, là chị đến cùng cũng không chịu buông tay…
Tôi nói với chị, đừng mạnh mẽ chỉ để giữ một người muốn ra đi. Mạnh mẽ như thế là ngu dại, là khờ khạo, là tự làm đau chính mình.Trên đời này, mọi thứ đều có thể nắm giữ được, riêng trái tim của đàn ông thì không. Nếu họ ở, chính là trái tim họ ở lại. Nếu họ đi, chính là trái tim họ đã đi xa. Đàn bà cố giữ bằng được một người đàn ông trót mang trái tim đi xa, thì điều đàn bà có chỉ là một xác thân không cảm xúc. Đến cùng, đau thương cũng chỉ đàn bà chịu, vì tàn nhẫn nhất với đàn bà trên đời chính là ở bên một dáng hình mình yêu thương mà trái tim họ thì lại không thuộc về mình. Nỗi đau khi đó còn sâu vạn trượng hơn là phải buông tay.
Trên đời này, mọi thứ đều có thể nắm giữ được, riêng trái tim của đàn ông thì không – Ảnh minh họa: Internet
Đàn ông lại luôn là những kẻ có trái tim dễ đổi thay. Đàn bà có khi dùng cả thanh xuân hay cuộc đời cũng không đủ sức khiến họ lại như cũ. Trái tim đàn ông, một khi còn hình bóng đàn bà, sẽ là thứ quý giá đàn bà đánh đổi bao thứ cũng xứng đáng. Nhưng khi nó đã là của người khác, thì hãy buông tay đi. Vì khi cạn tình, đàn ông cũng chỉ như một trái hành tây. Đàn bà cố công bao lần rơi nước mắt để bốc từng thớ vỏ, để khăng khăng nhìn cho ra trái tim đàn ông có những gì. Để rồi đến cuối cùng mới phát hiện hành tây không có tim, trái tim đàn ông đã không còn ở lại…
Ngày mai, tôi chỉ mong khi vết thương trên tay chị lành, thì chị cũng hãy biết cách tự làm lành nỗi đau trong tim mình. Đừng chỉ vì cố giữ một trái tim đã chết của kẻ lạ, vì đến cùng đánh mất chính trái tim và cuộc đời mình…
Theo GUU