Nghề Nail phá giá nhau ở Mỹ: Cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa những người đồng hương

Ngày đầu làm nail tại Mỹ, Bảo Anh có mặt ở cửa hàng lúc 8 giờ sáng, mang theo hộp cơm trưa mẹ nấu và bộ dụng cụ chuyên dùng của thợ làm móng. Chàng trai 19 tuổimất hai tiếng để làm xong bộ móng đầu tiên, lâu gấp đôi người thợ ngồi bên cạnh.

Vì chưa quen cầm kìmbấm móng nên tay cậu run bầnbật, chỉsợ làm kháchchảymáu. Ngồi cả ngày dài, lưng cậu mỏi nhừ, đêm trằn trọc không ngủ được, chỉ mong sáng mai thức dậy được quay về Việt Nam…

Ngày đầu làm nail tại Mỹ, Bảo Anh có mặt ở cửa hàng lúc 8 giờ sáng, mang theo hộp cơm trưa mẹ nấu và bộ dụng cụ chuyên dùng của thợ làm móng. Chàng trai 19 tuổimất hai tiếng để làm xong bộ móng đầu tiên, lâu gấp đôi người thợ ngồi bên cạnh.

Vì chưa quen cầm kìmbấm móng nên tay cậu run bần bật, chỉsợ làm khách chảymáu. Ngồi cả ngày dài, lưng cậu mỏi nhừ, đêm trằn trọc không ngủ được, chỉ mong sáng mai thức dậy được quay về Việt Nam…

Bảo Anh sinh ra tại thành phố Vinh. Năm 2007, mẹ cậu sang Mỹ làm ăn với mong muốn gia đình có cuộc sống khấm khá hơn. Nhưng từ sau năm 2008, khủnghoảng kinh tế lan rộng ở Mỹ, người dâncắt giảm chi phí làm đẹp.

Các chủ tiệm người Việt sẵn sàng đẩygiá xuống cực thấp để hút khách, thợ làm nail như mẹ của Bảo Anh vì vậy cũng không có thu nhập t

Suốt 7 năm liền không thấy mẹ về thăm, Bảo Anh cũng không biết mẹ khó khăn thế nào vì: “Mẹ tôi không dám kêu ca nhiều, sợngười nhà ở Việt Nam lolắng”.

Khi Bảo Anh đang là sinh viên năm nhất ngành Quản trị Kinh doanh Đại học Ngoại Thương Hà Nội, mẹ cậu gợi ý con trai qua Mỹ theo diện đoàn tụ gia đình để tiếp tục học đại học và lập nghiệp.

“Tôi đi ngay, không nghĩ ngợi nhiều vì nghĩ qua Mỹ sẽ rấtsướng. Xem qua TV, sách báo thấy Mỹ toàn nhà cao tầng, đường phố sạch đẹp, đời sống dân trí cao nên tò mò muốn khámphá”, cậu nhớ lại.

Trong mắt chàng trai 19 tuổi lúc đó, nước Mỹ là nơi dễ kiếmtiền: “Thợ nail như mẹ tôi mỗi ngày thu nhập lên tới 130-150 đô (khoảng hơn 3 triệu đồng tiền Việt), ở nhà làm gì để ra ngần đó?”. Vậy là bỏdở đại học, Bảo Anh qua Mỹ.

Đặt chân đến vùng đất mơ ước nhưng xa lạ, chuỗi ngày vỡmộng mới bắt đầu. Bảo Anh cùng mẹ và cậu ruột thuê một căn hộ chung cư hai phòng ngủ, giá 1.500 đô mỗi tháng để sinh sống.

Hai mẹ con ở chung phòng, buổi tối Bảo Anh trải một tấm chăn mỏng xuống đất để ngủ. Mẹ và cậu của cậu đi làm từ 7 giờ sáng đến tối muộn mới về.

“Cuộc sống quávất vả! Điều kiện ăn ở còn khổ hơn ở quê mình. Tôi muốn tự lập nên xin đi học nghề nail trong lúc chờ nhập học đại học. Mẹ tôi cũng ủng hộ vì nghề này vất vả nhưng dễ kiếmtiền”.

Bảo Anh qua trường dạy nghề, đăng ký khóa 4 tháng, học phí 1.200 đô la nhưng không lên lớp vì bài thực hành ở trường khác hoàn toàn so với thực tế đi làm.

“Tôi học tài liệu trường đưa, học một vài bài ‘tủ’ để thi đỗ lấy chứng chỉ. Sau này tôi mới biết nhiều người Việt Nam qua đây cũng không học nghề ở trường mà chỉ thi lấy chứng chỉ hợp pháp.

Họ học từ lúc ở Việt Nam hoặc được thợ chính của các tiệm bên này dạy cho, như vậy nhanh và dễ làm hơn”. Có chứng chỉ nghề trong tay, Bảo Anh cũng không thể ngờ con đường làm nghề của mình vẫn gian nan đến thế.

Tiệm nail của Bảo Anh nằm trong một khu mua sắm ở bang California

Bảo Anh tổng kết sau hơn 5 năm làm nghề: “Nếu ai hỏi sang Mỹ làm gì nhanh ratiền nhất, sẽ có 9/10 người nói làm nail. Nhưng với tôi, nghề này cựckhổ và phức tạp dù có thể thu nhập lên tới cả ngàn đô mỗi tuần”.

Làm thợ tại một cửa tiệm của người Việt, Bảo Anh mới được chứng kiến cảnh bà con tranhgiành khách, bất đồng, thùghét nhau.

“Tôi được khách thuê làm dịch vụ móng bột với giá 40 đô, bạn chỉ làm sơn nước 20 đô là nảy sinh ganh tị. Chủ xếp khách cho người này nhiều hơn, người kia ít hơn cũng dẫn đến ẩu đả. Tiệm tôi làm có vài lần thợđánh nhau vì giành khách. Không ít người còn bảo tôi: muốn làm ăn tử tế thì vào khu ít người Việt thôi”

Ban đầu Bảo Anh bấtngờ vì người Việt ích kỉ, coi nhau như kẻthù trên đất khách.

Nhưng sau này cậu hiểu, thợ làm nail ở đây đa phần là phụ nữ, họ phải chấp nhận xa quê, xa gia đình, đối mặt với muôn vàn nguycơ nơi xứ người, họ chẳng còn cách nào khác ngoài việc cố gắng kiếmtiền, kể cả phải đạp lên bát cơm của người khác.

Ai cũng làm 12 tiếng liên tục mỗi ngày, khi khách đông, chỉ dám ăn vội ăn vàng ngày một bữa để tranh thủ thời gian kiếm thêm. “Tôi cũng như mọi người, nhìn mỗi bộ móng làm ra được vài chục đô là nhân lên gần triệu tiền Việt, bỏ hoặc bị mất lượt thấy tiếc rẻ”.

“Môi trường nhiềuhóachấtđộchại, ai cũng biết nhưng đều tự lừamình: cóchếtngay đâu mà lo”

Làm chủ có dễ hơn làm thợ?

Làm thợ hai năm, Bảo Anh quen với việc còng lưng ngồi giũa móng cả ngày cho khách nhưng không chịu được môi trường tranhgiành khách quáphứctạp, cậu bỏ hết vốn liếng để mua lại một cửa tiệm nhỏ giá 40.000 đô.

Nhưng làm chủ cũng đâu có sướnghơn: “Tiệm mới mở, chưa quen khách nên thợ không có thu nhập, bỏ đi gần hết. Gặp phải nhiều khách trái tính, họ làm móng rồi vài ngày sau ra bắt đền.

Được 2 năm thì tôi nhượng lại tiệm, ôm về một đốngnợ nhưng cũng có kha khá kinh nghiệm quản lý”.

Bảo Anh một lần nữa mua lại tiệm lớnhơn, chung vốn cùng mẹ và hai người bạn. Lần này cậu chọn mặt bằng ở khu mua sắm đông người qua lại và quản lý thợ chặt chẽ hơn.

“Tôi và mẹ ít vốn nên không dám thuê nhiều người làm. Sáng sáng, hai mẹ con phải đến sớm quét dọn, chuẩn bị ghế, đồ nghề và chờ thợ đến”. Bảo Anh lo từ việc sắp xếp khách sao cho thợ không tịnạnh nhau đến chào mời, chăm sóc khách hàng.

Hai năm gần đây, nghề nail cũng dần thịnh trở lại ở California. Các tiệm mới mọc đầy đường, trong các khu mua sắm lẫn trung tâm thương mại. Dễ hơn mà cũng khó hơn.

Dễ vì khách nhiều; khó vì thợkiêu, lúc nào cũng có nơi chào đón, các chủ tiệm thì chơixấu lẫn nhau. “Có ngày ngủ dậy tôi giật mình vì trang Facebook của tiệm có vài trăm bình luận chê bai, đánh giá tiêu cực. Tìm hiểu ra thì toàn tài khoản ảo do chủ tiệm khác lập để giành khách”.

Không người Mỹ nào chịu làm nail với giá “bèo” như người Việt vì phải chiều chuộng bao lượt khách lạ lẫn quen, ngày ngày hít hóachấtđộchại hay cắnrăng chịu đựng sựchènép của đồng nghiệp, chưa kể những khi khách đông, chủ cũng phải lao vào làm như thợ, bữa trưa ăn lúc 6 giờ tối là chuyện bình thường.

Bảo Anh cho rằng người Việt chấp nhận làm nghề này vì: “Mình hay nhân tiền đô ra tiền Việt nên thấy kiếm khá chứ thực ra là bánsức laođộng giá rẻ.

Ngồi cả ngày làm gãy lưng mới kiếm được tiền. Môi trường nhiềuhóachấtđộchại, ai cũng biết nhưng đều tự lừamình: cóchếtngay đâu mà lo”