30 tuổi, bước vào độ chín muồi của tuổi trẻ, tôi chỉ muốn xin phép cuộc sống cho tôi được nghỉ một ngày
Có bao giờ bạn hỏi chính mình rằng bạn có thực sự đang sống, tâm hồn bạn sống hay chỉ là cơ thể này hoạt động thôi.
Nhiều lúc rất muốn xin phép cuộc sống được nghỉ một ngày, cho phép mình đặt qua một bên tất cả nỗi lo cơm áo gạo tiền, rời xa mọi công danh lợi ích từng ngày đêm tranh đấu.
Ngoài ba mươi tuổi đầu, cũng đã bước vào độ chín muồi của tuổi trẻ, thế nhưng biết bao nhiêu dự định của bản thân vì nhiều lý do khác nhau mà lần lượt phải buông bỏ. Chưa từng được cảm nhận cái lạnh của Sapa, chưa được đặt chân đến điểm địa đầu cực Bắc của Tổ Quốc, chưa được cảm nhận bờ cát dài trắng muốt của biển Nha Trang, thậm chí chẳng có thời gian để quan sát thời khắc giao mùa thu – đông với hương hoa sữa thoảng qua tại chính mảnh đất Hà Nội mà ta đang sống.
Trong suy nghĩ lúc nào cũng đều là “bận rộn công việc”, mà thực chất đó cũng là chính là những “khổ cực vất vả”. Con người ta chẳng thể thoát khỏi xiềng xích, trói buộc của hai chữ “danh” và “lợi”, chẳng thể cởi bỏ sự trói buộc của hồng trần thế gian và cũng không thể vượt qua sự hào nhoáng, vinh hoa của đồng tiền. Việc này chưa làm xong, việc khác đã lũ lượt kéo tới, vì trách nhiệm, vì nghĩa vụ mà ta tiếp nhận chẳng thắc mắc.
Thế nhưng ngoài việc mặc nhiên chấp nhận, im lặng chịu đựng, dường như nhiều người cũng không thể tìm được con đường đến với sự an nhiên của tâm hồn.
Mỗi ngày bạn đều phải đắm chìm suy nghĩ trong tranh giành đấu đá với đồng nghiệp, ngụy trang chính mình bằng chiếc mặt nạ với nụ cười hờ hững, nói những lời không đúng với lương tâm. Như một hình nhân cứ thả trôi theo dòng chảy của cuộc sống.
Có bao giờ bạn hỏi chính mình rằng bạn có thực sự đang sống, tâm hồn bạn sống hay chỉ là cơ thể này hoạt động thôi.
Thật mệt mỏi phải không? Có thể xin phép cuộc sống được nghỉ một ngày không? Để bạn có thể nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn chặng đường đã đi qua, nếm trải những vết thương có lẽ đã thành sẹo trong tâm hồn, để bạn có thể yêu thương những người bên cạnh mình hơn. Hãy cho tâm hồn bạn “về mo” một lần, để mọi thứ tạm thời ngừng lại, đi làm những gì bạn muốn, nghĩ tới những gì làm bạn vui lòng, hoặc chỉ là về bên bữa cơm gia đình có bố mẹ đang đợi mà bạn từ lâu đã vắng mặt.
Đừng nói bạn không làm được, quan trọng là bạn có muốn hay không, bởi vì “những con hải âu nào sợ thì chắc chắn sẽ không thể bay”.
Mặc Hàn/Trí thức trẻ