Anh là người dưng em thương nhất cuộc đời…

Nếu như anh nói em là người dưng anh thương nhất cuộc đời thì với em, anh cũng chính là người dưng em thương nhất cuộc đời. Danh xưng người dưng này có đau lòng quá không? Em từng nói với anh, câu nói ” em là người dưng anh thương nhất cuộc đời này” nó khiến em bị ám ảnh, khiến em mỗi lần nghe đều muốn khóc.

Em gọi đó là ám ảnh vì chúng ta nói chuyện với nhau rất thân thiết, chúng ta duy trì một mối quan hệ không tên nhưng lại không biết mối quan hệ này duy trì đến khi nào, và khi nào thì chúng ta trở thành người dưng với nhau..

Anh…

Người con trai kiên nhẫn bên em, người con trai dù là đang ngang qua đời em một cách vô tình cũng đủ chiếm một vị trí quan trọng trong lòng em. Người con trai mà em sợ nhất là dù vô tình hay cố ý em cũng sẽ khiến anh tổn thương, khiến anh đau lòng, người con trai mà khiến em ngay cả thích anh thôi, cũng không cho phép mình được thích anh.

Anh nhẹ nhàng, anh ấm áp, anh lúc nào cũng vậy, ân cần, kiên nhẫn với đứa con gái ngang bướng như em. Lúc nào anh cũng quan tâm em như vậy, từ điều nhỏ nhât. Vậy mà, em lại quá vô tâm với anh, một lần quan tâm đến anh như thế nào còn hiếm hoi, đến mức chính anh phải thốt lên đây là lần đầu tiên em quan tâm anh. Thật ra quan tâm một người không khó, chỉ là em sợ, sợ mình quan tâm, sợ mình gieo hi vọng cho ai đó, sợ mình làm ai đó thất vọng, sợ mình không đủ tốt để ở bên một người con trai tốt như anh. Sợ cái tính cả thèm chóng chán, sợ cái tính ương bướng, ngang ngược đến bất cần này sẽ khiến anh tổn thương.

Thích một người không nhất thiết là phải nói đúng không anh? Không nhất thiết phải tiến tới thành tình yêu phải không? Đôi khi em ích kỉ lắm, muốn duy trì mối quan hệ như thế này mãi thôi, muốn duy trì mối quan hệ không tên ấy. Muốn giữ một người ở bên mình, chỉ ở bên mình như thế này, lắng nghe mình than thở, lắng nghe mình lải nhải, lắng nghe cả ấm ức của mình, để rồi lại nhẹ nhàng như thế làm mình nguôi đi cơn giận, cơn bực tức trong người.

Anh hay hỏi em, khi em có người yêu, chúng ta chắc sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với nhau như thế này nữa phải không? Có khi vô tình nghe lời bài hát ” Mình là gì của nhau” anh lại hỏi mình là gì của nhau? Tình nhân? Là bạn thân thì anh không cần đâu.. Thật ra em cũng không định nghĩa nổi mình là gì của nhau, chỉ là đi qua rất nhiều người, đi qua rất nhiều mối quan hệ, đi qua cả những người khiến em có lúc nghĩ mình đang cảm nắng thì anh – lại là nơi khiến em thấy bình yên nhất, an toàn nhất, là người mà em chưa bao giờ muốn đánh mất, chưa bao giờ muốn gạt bỏ.. Anh nói xem, nếu cứ như thế này, có phải em đang quá ích kỉ không? Khi mà ngay cả thích anh em cũng không cho phép bản thân mình được thích anh, còn anh thì cứ như vậy, cứ ân cần ở bên như thế, anh nói em phải làm thế nào?

Có những người vô tình xuất hiện trong cuộc đời ta, chỉ là xuất hiện chỉ là ở bên mà chẳng đòi hỏi lấy một danh phận, một định nghĩa nào về mối quan hệ đó. Nếu có một ngày anh có người anh yêu, em có người em yêu, khi mà chúng ta có trở thành người dưng thật sự, thì anh hãy nhớ anh là người dưng em thương nhất cuộc đời này!