Anh trác h tôi thay đổi nhưng lại chưa bao giờ lắng nghe những gì tôi đã trải qua?

Anh trác.h tôi thay đổi nhưng lại chưa bao giờ lắng nghe những gì tôi đã trải qua?

Ba năm trước, anh buông một tiếng tạm biệt, nhẹ mà khiến cho cõi lòng tôi trĩu xuống, lặng thinh đa.u nhói, thế rồi mình xa nhau. Anh đi, anh phải đi, anh bảo đàn ông con trai thì phải xem trọng sự nghiệp trước. Lúc ấy, anh từng hỏi những câu mà tôi đã có sẵn câu trả lời, nhưng tôi không thể thổ lộ với anh. Nhất là khi bố mẹ anh đã nói với tôi, họ cho anh đi du học, ổn định công việc luôn để sau này họ cùng sang đó định cư, vậy nên gia đình anh đã không tiếc dồn bao tiền của vào đầu tư cho con trai, còn tôi chẳng là gì hết mà đòi đứng cản đường công danh của anh, vậy nên tôi im lặng và lùi về phía sau cho anh tiến bước, lùi về phía sau và gạt bỏ đi tình yêu này.

Anh không thể hiểu nổi, vậy nên anh vẫn đi, vẫn rời xa tôi, anh gọi điện về, tôi chỉ hỏi có một câu: “Ở bên xứ ấy, có lạnh không?”.

Anh trách tôi thay đổi nhưng lại chưa bao giờ lắng nghe những gì tôi đã trải qua? - Ảnh 2.
Ảnh minh hoạ (Nguồn: Internet)

Anh đi vì sự nghiệp, còn tôi ở lại và đã thử đi dạo trên con đường xưa, cố gắng tìm anh, hay bóng dáng của anh, nơi những con người mà tôi từng gặp, nhưng hình như mọi cố gắng đều vô nghĩa, cảm xúc ấy chính tôi đã phải đè nén lại đau biết mấy, những tháng ngày ấy có ai biết đâu?

Dòng đời vẫn hối hả, vẫn ngược xuôi, ai cũng có những công việc, những kế hoặch và dự định của mình, như chỉ có tôi là sống vì những kí ức về anh, chỉ tôi biết rằng niềm vui của tôi là những khi viển vông, nghĩ đến anh lại thấy mình mộng mơ, như sôi nổi lại, giống hồi còn đi học, cùng anh. Rồi cảm xúc trào về, tôi nhớ anh điê.n dại, nhớ quay quắt mà chẳng thể ở bên, bạn bè nói tôi luỵ tình quá, tôi yêu nhiều quá nên tôi khổ, đúng thế nhưng lý trí chẳng thắng nổi những cảm xúc cứ thế trào về, nhìn đâu cũng thấy anh, nhìn đâu cũng thấy hình bóng anh như khoả lấp hết không gian và cuộc sống.

Thế rồi hè đó tôi làm một chuyến du lịch, để tạm biệt tháng ngày rong chơi, bởi lẽ đơn giản, anh đã tìm được lối đi và theo đuổi nó, thế nên tôi cũng đừng sống trong ảo mộng một mình nữa, đa.u khổ một mình nữa, cũng cần có một lý tưởng để phấn đấu. Hơn thế tôi cần một mục đích mà sống, một lý do mà tôi có thể làm chỗ dựa cho chính mình những khi ốm đa.u, hay vui vẻ và đặc biệt là những khi không có anh bên cạnh… Đứng trước biển, tôi đã hét thật to rằng, tôi nhớ anh nhiều lắm, anh biết không? Hét thật to cũng để tho.ả mãn nỗi nhớ và cũng để quên anh, để bắt đầu một cuộc sống mới thôi không còn nghĩ về anh.

Rồi chúng ta gặp lại nhau, khi đó anh nói rằng tôi khác xưa quá. Thật là lạ, luôn có người nói bạn thay đổi nhưng không ai hỏi bạn đã trải qua những gì, thật dễ dàng khi buông lời phán xét ai đó, còn để lắng nghe, để hiểu, để thông cảm thì lại cần thời gian, và cần cả tấm lòng rộng mở mới có thể thấu tỏ. Nhưng khi ấy, tôi phớt lờ tất cả và sống cho chính mình, tôi đã phải mạnh mẽ thế nào như hôm nay chỉ tôi hiểu và cứ thế sống là được rồi, vì vốn dĩ tri âm tri kỷ được mấy người?

HUYỀN CHÂU