Anh trai bị тᴀι ɴạɴ, bố tôi thử lòng chị dâu rồi lặng người trước thái độ của chị ấy

3 năm trước khi anh trai dẫn chị dâu về nhà ra mắt, ban đầu bố mẹ tôi mừng lắm. Cũng tại anh 30 tuổi rồi, sau nhiều lần giục giã mỏi mồm mới chịu dẫn 1 người yêu về. Tuy vậy sau buổi trò chuyện thẳng thắn với chị dâu, họ một mực phản đối với lý do đưa ra là:

“Dù bố mẹ rất mong con sớm yên bề gia thất nhưng cô gái này không phù hợp với nhà mình”.

Anh tôi lớn tiếng hỏi:

“Vì sao không được? Vì sao bố mẹ lại ngăn cản con đến với Ngân chứ?”.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn sanook

Mẹ tôi cứ khóc lóc:

“Mẹ không chê con bé ấy ở điểm nào, chỉ chê bố mẹ nó ly hôn từ khi nó nhỏ xíu, phải ở với dì như vậy phức tạp lắm. Mai ai hỏi đến thông gia nhà này thế nào, bố mẹ biết giấu mặt vào đâu để đỡ xấu hổ đây. Hơn nữa, nó thấy nhà ta giàu có nên đeo bám con thôi chứ yêu đương gì”.

Ngay cả khi chị dâu lỡ có bầu nhưng bố mẹ tôi vẫn không đồng ý cho đám cưới, còn tức giận bắt lựa chọn:

“1 là bố mẹ, 2 là cô ta, anh chọn đi. Còn cô, đừng có vác bụng bầu về mà tưởng ép buộc được chúng tôi. Tự bầu thì tự đẻ”.

Hôm ấy, anh tôi đã quyết định chọn chị dâu và đứa con trong bụng rồi bỏ nhà ra đi. Hai anh chị tự đăng ký kết hôn và thuê nhà bên ngoài ở. Cũng từ đó, quá thất vọng về con trai, nhà tôi không buồn nhắc đến anh chị dù cho họ thường xuyên gửi quà cáp, tiền nong về biếu những ngày lễ.

Nhiều lần anh trai tôi nhờ:

“Cô ở giữa thuyết phục bố mẹ tha thứ cho anh chị đi”.

“Em đã bảo rất nhiều lần, giờ bố mẹ cũng chấp nhận quà cáp anh chị gửi về chỉ có điều chưa cho về nhà thôi, cứ nhẫn nại thêm nhé”.

Khi mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng thuận lợi thì một ngày chị dâu tôi run rẩy báo anh bị tai nạn. Dù được nhập viện sớm nhưng sức khỏe anh vẫn giảm sút nghiêm trọng và phải ngồi xe lăn một thời gian dài.

4 tháng sau vụ tai nạn xảy ra, ai cũng nghĩ chị dâu sẽ bỏ mặc chồng tàn phế. Nhất là bố tôi, ông luôn quả quyết:

“Nó cố tình bám lấy thằng Mạnh vì tài sản nhà này, giờ chồng bị thế rồi chắc giã đám nhanh thôi, cứ đợi mà xem”.

Như nghĩ ra điều gì, ông à lên bảo:

“Hay nhân sự việc này, bố làm phép thử xem con Ngân là người thế nào nhỉ?”.

Một ngày bố gọi chị đến nhà rồi lạnh lùng:

“Trước giờ, anh chị cố tình đến với nhau thế nào giờ cứ sống như vậy. Vì nhà này đã từ mặt anh chị rồi nên chúng tôi không phải có trách nhiệm gì với thằng Mạnh cả”.

Nào ngờ bố tôi vừa nói xong câu thăm dò ý tứ chị dâu thì chị ấy đã trả lời không chút ngại ngần:

“Mọi việc tụi con làm, tụi con sẽ tự chịu trách nhiệm. Dù bố mẹ có không nhận anh ấy làm con mình, con cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi chồng đâu. Con cũng không dám oán trách ông bà nửa lời. Con tin rồi anh ấy sẽ sớm bình phục”.

Nghe những lời nói đanh thép, chắc chắn của chị dâu mà cả nhà tôi rơi nước mắt. Giờ thì họ đã hiểu, anh trai tôi vì sao dám cãi bố cãi mẹ, từ bỏ gia đình để chọn chị.

Bố tôi tiến tới nắm tay chị dâu bảo:

“Bố mẹ xin lỗi vì đã nói những lời đau lòng con. Hôm nay hãy dọn về nhà mình ở để cả nhà cùng chăm sóc thằng Mạnh, san sẻ cho con đỡ cực”.

Bao buồn tủi mấy năm qua như trào dâng khiến chị dâu khóc như mưa. Lần đầu tiên chị ôm chầm lấy bố mẹ chồng nghẹn ngào.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn sanook

(Webtretho)