Bạn có thật sự hiểu người mình yêu?
Mấy đêm nay khó ngủ nằm cày phim. Có một chi tiết của bộ phim làm mình cứ suy nghĩ mãi.
Trong phim nữ chính bị bạn thân phản bội, cô hỏi bạn mình:
“Tại sao tôi đối tốt và thật lòng với cậu như vậy mà cậu lại tệ với tôi?”
Người bạn trả lời dài, nhưng đại loại là:
“Vì sự lương thiện của cậu rất phiền phức. Cậu còn nhớ ngày bố tôi bị tai nạn mất khả năng lao động, cậu biết được tin đó, không suy nghĩ gì, gọi người dọn hết đồ đạc của tôi mang đến nhà cậu, xin bố mẹ cậu cho tôi chuyển đến ở nhờ để học đại học. Cậu không hề hỏi rằng như vậy có tiện cho tôi không? Bố mẹ cậu không hề ưng tôi nhưng vì chiều lòng cậu mà gật đầu.
Lần tôi bị ốm không đi làm thêm được. Cậu cũng không suy nghĩ gì, bỏ buổi học thêm piano 50 ngàn won để đi làm thay tôi. Việc bỏ 50 ngàn won để đi làm việc 3 ngàn won mỗi giờ là việc mẹ cậu không thể chấp nhận, nhưng khi bị trách, cậu khăng khăng rằng tình bạn mới là điều quan trọng, cậu không thể để tôi bị mất việc. Sau chuyện đó mẹ cậu đã tìm gặp riêng tôi để nói chuyện, yêu cầu tôi đừng làm ảnh hưởng tới cuộc đời cậu nữa. Cậu không bao giờ tưởng tượng ra việc đó.
Bất cứ việc gì làm cho tôi cậu cũng không cần để ý xem tôi có cần có muốn hay không, không hề đứng ở vị trí của tôi mà suy nghĩ.
Sự giúp đỡ của cậu luôn khiến tôi cảm thấy tệ hơn. Thậm chí người ta bắt cóc và hành hạ tôi vì nghĩ tôi là con của bố cậu.
Cậu hơn gì tôi chứ? Ngoài người bố giàu có? Tôi nhất định phải khiến gia đình cậu lụi bại, phải kéo cậu xuống ngang bằng tôi, muốn nhìn thấy nếu không giàu có thì cậu sẽ làm được gì? Liệu cậu có khả năng phung phí sự lương thiện bản năng đó hay không?”
Xem đoạn đó thấm lắm, vì nghĩ về chuyện bản thân. Chuyện ngày trước cãi nhau, bực quá kể công với vợ, bảo tôi vất vả đến như thế mà em quá quắt với tôi không thấy bất công à? Vợ bảo, “Thế anh vất vả là do tôi bắt à? Tôi đã bao giờ mở mồm bắt anh phải lăn lộn như thế?”
Ừ thì đúng là cô ấy không bắt tôi thật, là tôi yêu thương tôi muốn lo cho cô ấy nên tôi cô gắng. Cớ sao lại đi kể công? Dù là việc có tốt tới đâu, một khi kể công sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Mình sẽ nghiễm nhiên trở thành người tính toán.
Tôi có ông bạn vợ chồng bỏ nhau. Ông này lần nào uống say cũng lải nhải không tệ gì với vợ mà vợ ôm con bỏ đi không lời từ biệt. Nhưng ông ấy không bao giờ biết, khi ông khoe cho vợ tiền, khoe mua cho vợ cái này cái kia, thì vợ ông chỉ muốn ông bớt những đêm ăn chơi chè chén để về với vợ con đúng giờ, ăn với vợ con bữa cơm. Lúc bà ấy bỏ đi, để lại ở nhà biết bao nhiêu áo túi chồng tặng, bao nhiêu thẻ gym hay chăm sóc spa chẳng một lần dùng. Người ta bảo bả sướng quá hoá rồ. Có ai biết được những gì mà chồng bả cho, là những thứ bả không cần đến.
Hôn nhân như môn Toán cao cấp. Càng học càng không hiểu gì. Nhất là kiểu chả hiểu học để làm gì. Người ta luôn nghĩ mình rất tốt với đối phương, luôn nghĩ mình cố gắng làm mọi thứ cho đối phương. Nhưng những gì mà bạn luôn cố gắng, có phải là điều họ thực sự cần? Bạn như một phương trình vô số nghiệm, nhưng lại chẳng có nghiệm nào là đối phương.
Nằm nghĩ ngược nghĩ xuôi không thể hiểu được vợ nó cần gì ở mình, một thằng m6 bé nhẳng nhan sắc không có, yêu nhau cũng tuyệt đối không phải vì tiền. Xong hỏi thẳng vợ, vì sao em yêu anh, em cần ở anh điều gì hả em? Nó chỉ cười.
Thi thoảng nằm với nhau nó hỏi, “Chồng có thấy em già với xấu đi nhiều không chồng?”.
Những lúc ấy không nghĩ ra. Không bao giờ nghĩ ra được. Chỉ khi đi xa, bất giác xem cái này, bất giác nhìn thấy cái kia, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm xúc khó chịu và nghĩ về những nỗi khổ của vợ.
Lắm khi điều duy nhất mà phụ nữ cần, chỉ là một người đàn ông nhìn thấy những gì mà họ đã đánh mất mãi mãi không thể tìm lại được. Thế thôi.
Thế Bảo – Dear.vn