Bạn đã từng bao giờ bất chấp tất cả yêu thương một người chưa?
Phải rời xa một người mà lòng mình yêu thương vô cùng, là một việc vô cùng khó khăn. Chẳng ai mong muốn cả. Nhưng cuối cùng thì, chuyện chia ly hay không, phần lớn đều chẳng phải do ta định đoạt.
Ta đã từng bao giờ bất chấp tất cả yêu thương một người
Dù biết trước rằng cuộc tình ấy sẽ đầy gian nan, khó khăn, nhiều nỗi buồn và tổn thương, nước mắt. Dù biết rằng người ấy sẽ rất vô tâm, hững hờ,… không dễ lấy được trái tim.
Biết trong thế giới của người, t không là gì cả. Và trong thế giới của bản thân, rất nhiều bạn bè, người thân can ngăn… Mà bạn vẫn yêu thương.
Thậm chí dù biết phần trăm có được hạnh phúc trọn vẹn khi ở bên người ấy là vô cùng nhỏ nhoi. Chỉ có thể ở bên người ấy như một người hờ, một người dự bị…
Đến cuối cùng dù có gắng đến mấy cũng khó thể nào có được kết thúc tốt đẹp, rồi cũng sẽ phải rời xa…
Nhưng bạn vẫn không muốn rời xa ngay bây giờ.
Chỉ vì một ánh mắt dịu dàng của người ta. Chỉ vì một nụ cười hiền lành, ấm áp. Chỉ vì một cái ôm siết chặt, một bờ vai êm, và vài câu nói tình cảm bâng quơ…
Vậy mà cũng đủ khiến ta thương, thương thật nhiều như thế.
Âm thầm vì người ta làm biết bao nhiêu chuyện. Hạnh phúc khi thấy họ vui vẻ. Đau lòng khi họ rơi nước mắt. Hờn ghen đến nhói tim khi họ bên cạnh ai, dù mình chẳng có quyền gì để ghen cả…
Ta đã từng khờ dại cam tâm yêu thương một người, nhiều đến như vậy
Ta muốn giữ lấy một người lắm, muốn được yêu thương, ở bên một người lắm. Nhưng cuộc sống lại chằng được như mơ. Lòng người, cũng chẳng dễ bị lung lay bao giờ.
Họ đã nói muốn đi, đã ra đi, thì chẳng làm sao có thể cản. Đôi khi ta chẳng làm sai điều gì, cũng chẳng cần phải thay đổi điều gì.
Chỉ đơn giản vì họ đã muốn đi, không muốn ở lại nữa, thì họ cứ thế đi thôi.
Dù ta có khóc hết bao nhiêu là nước mắt, dù ta có buồn khổ, đớn đau thật nhiều, thì họ cũng chẳng bận lòng quan tâm.
Có khi, chỉ vừa mới được nhìn thấy họ đây, được ở bên họ đây, được sống trong hạnh phúc… Vậy mà rất nhanh thôi họ đã mãi rời xa rồi.
Và phải rời xa một người mà lòng mình rất yêu thương, nào đâu dễ đâu.
Nhưng phải làm sao khi ở bên người mà luôn thật nhiều nỗi buồn, thật nhiều điều mệt mỏi. Người cứ vô tâm, hững hờ. Thậm chí nói thật nhiều lời khiến ta đau lòng, mà ta vẫn cứ phải lặng câm.
Rốt cuộc thì, chia ly vẫn là điều nào đâu mong muốn. Nhưng lúc cần buông tay, thì vẫn phải đành buông tay thôi.
Đi tìm một bình yên khác, một niềm hạnh phúc khác, cho chính mình.
Tuy nhiên, đó là chuyện của một ngày nào đó thôi. Còn hôm nay, xin vẫn được buồn đau vì người, vẫn bi lụy đợi chờ, chẳng thể rời xa người nhé. Được không?
Hạ Vũ/Dear