Bảo lãnh cho cháu gái sang Mỹ, tình cảm chị em…chấm dứt từ đây

Nhiều người khi đưa con sang Mỹ du học, thay vì cho chúng ở nhà host, hoặc đưa vào dorm (dormitory-ký túc xá), lại muốn gửi họ hàng, bà con, vì quan niệm rằng ‘sống chung với họ hàng, vẫn hơn’.

Với tấm lòng bao dung, không hề tính toán, nhiều người ở Mỹ đã nhận làm ‘guardian’ (người giám hộ), để rồi….

Vì tình nghĩa chị em họ hàng với ông Trương là con ông chú ruột, bà Trinh nhận chăm sóc con của ông Trương từ Việt Nam gửi sang đi học. Cô cháu mới 17 tuổi, nên vẫn cần người giám hộ.

Bà Trinh Pham, sống tại tiểu bang Texas, địnhcư cùng người chồng Mỹ từ năm 1973, sau đó ông bà lydị.

Bà Trinh một mình nuôi hai con cho đến khi chúng trưởng thành. Hai con của bà đã lập gia đình, ra ở riêng, nên căn nhà trở nên trống vắng. Bà đồng ý cho con của ông Trương sang ở cho ‘vui cửa, vui nhà’. “Nhà còn phòng trống, mà cháu gái ăn uống bao nhiêu!”, bà nghĩ.

Ba Trinh tìm được một trường trung học tư nhân ở gần nhà, lo thủtục cho cháu nhập học. Sau khi nhận được I-20, bà tức tốc gửi về VN để cô Linh xin visa đi Mỹ. Cô Linh được cấp visa.

Ngày ra phi trường đón cháu, bà Trinh đã rất vui, vì cô cháu xinh đẹp, trắng trẻo, ăn mặc giản dị, lại lễ phép, chào hỏi đàng hoàng, chứ không chỉ ‘say “Hi!”’ như thanh thiếu niên bên này.

Trước đó, bà Trinh cũng đã sửa sang lại căn phòng bỏtrống, thay mới toàn bộ đồ đạc trong phòng, tạo điều kiện tốt nhất, với mong muốn cháu học hành thành tài, nên người, để ba mẹ cháu nở mặt nở mày với họ hàng bên Việt Nam.

Thời gian đầu, cô Linh siêng năng cùng bà Trinh đi chợ, nấu nướng. Tôn trọng chốn riêng tư của cháu gái, bà Trinh không bao giờ vào phòng cô cháu, kể cả khi cháu đi học, lẫn khi cháu có mặt ở nhà.

Thấy cháu chỉ đi học, rồi về nhà, mà ít khi đi chơi, bà Trinh thỉnh thoảng hỏi:”Cháu có bạn bè nhiều không?

Nếu thấy buồn, có đứa nào thân cứ mời về nhà chơi. Bác không cấm cản gì, nhưng phải thật thân mới mời về nhé!”

Dù đã nghỉ hưu, nhưng bà Trinh không ngừng hoạtđộng xã hội. Ngoài thời gian giúp việc trong nhà thờ, bà còn tham gia nhiều chương trình volunteer khác, nên cũng hay vắng nhà.

Thấy cô Linh ngoan ngoãn, bà yên tâm, có khi giao nhà cho cháu, mà đi chương trình từ thiện, hoặc đi thăm bạn bè xuyên bang cả tuần mới về.

Năm đầu tiên trôi qua, yên ả. Sang năm thứ hai, cô Linh thủ thỉ:”Bác cho cháu đi làm thêm, kiếm tiền tiêu vặt.

Để bác cho hoài thế này, cháu ngại lắm!” Bà Trinh nghĩ: chắc là cháu tìm được một việc gì trong trường, chứ ai dám nhận sinh viên nước ngoài vào làm việc.

Mà cũng phải, nó lớn, lại là con gái, có nhiều thứ để tiêu, $200/tháng của mình đâu có đủ cho nhu cầu của cô gái mới lớn.’ Thế là bà đồng ý cho cô Linh đi làm với điều kiện không được xao lãng chuyện học hành.

Thời gian cô Linh đi làm, bà hay thấy cháu hay về khuya, có khi 10 giờ đêm bà vẫn còn phải thức chờ cửa.

Lý do cô cháu nêu ra là ‘phải làm over time’. “Ừ, công việc mà, có chịu khó làm thêm việc thì mới được nhận chứ!”, bà Trinh nghĩ vậy, và thấy thương cho cô cháu.

Một hôm ngồi ăn chung, bà Trinh pháthiện thấy đôi móng tay của cô cháu…là lạ, sao nó dài bất thường, mà lại còn vẽ loè loẹt trên đó.

Thấy bà nhìn ‘đôi móng’ của mình, cô Linh nhanh nhẹn giải thích:”Mẫu mới nhất đấy bác ạ. Cháu làm thử để khách thấy thích mà làm theo!”

Ôi trời, bà Trinh táhoả, thì ra cháu bà đi làm nail, chứ có phải làm gì trong trường đâu! Rồi cô tiếp tục phân bua:

”Cái móng này là móng giả, bác ạ. Cháu có thích thế đâu, nhưng mình phải làm mẫu, khách thấy làm ra đẹp thì họ mới chịu làm.”

Dù không hài lòng, bà Trinh cũng đành im lặng, nhưng bứt rứt trong người lắm!