Càng đau, lòng càng thoải mái…
Tôi biết mình yêu người con trai đó, yêu nhiều nhiều đến mức chỉ cần được ở bên người đó thôi cũng đã đủ cuốn bay hết bao nhiêu tủi thân buồn bã và mọi suy nghĩ khác. Chỉ muốn bên người đó mà không phải ai khác, chỉ người đó mà thôi.
Gặp nhau và yêu nhau là cái duyên cái số chẳng ai nói trước được điều gì bởi lẽ làm sao biết được ngày mai bạn sẽ gặp ai và trong tình huống như thế nào.Và rồi tôi gặp anh…Tôi biết mình yêu người con trai đó, yêu nhiều nhiều đến mức chỉ cần được ở bên người đó thôi cũng đã đủ cuốn bay hết bao nhiêu tủi thân buồn bã và mọi suy nghĩ khác. Chỉ muốn bên người đó mà không phải ai khác, chỉ người đó mà thôi.
Nhưng cuộc sống mà mấy khi được trọn vẹn, người đến vội rồi cũng đi nhanh để lại cho tim ta những vết xước cào xé đến cháy lòng, cảm xúc đọng lại chỉ là một mớ hỗn độn ngổn ngang chẳng có lối thoát.
Anh à, anh bước vào cuộc sống của em tạo dựng cho em những thói quen khó bỏ và những lối cũ hay qua rồi bước đi vậy sao.Em nhớ anh, giờ đây em bấp bênh lắm khó thở lắm. Cả ngày mang đôi giày không thoải mái thì sẽ ít nhớ anh. Vì em còn bận quan tâm tới chân mình. Trở về nhà cởi giày ra trong phút chốc em cảm thấy hạnh phúc. Kí ức về anh cứ hiện ra không báo trước, mỗi lần nghĩ đến anh và âm thầm suy sụp, em thầm nhủ ” Đau đi nào, đau đi nào, đau nữa đi ”
Mỗi khi thức dậy lúc nửa đêm, mỗi khi nhìn điện thoại, khi đôi chân bước về phía trước nhưng trái tim lại khóc vì muốn quay lại. Cho đến khi em không thể động nổi một ngón tay, cho đến khi em trở nên vô thức, nếu em đau đến thế thì suy nghĩ về người đó cũng sẽ biến mất. Cơn sốt càng nặng, suy nghĩ về người đó càng biến mất. Càng đau, lòng càng thoải mái.
Em yếu đuối lắm phải không? Em cũng chẳng nghĩ bản thân sẽ tệ hại thế này đâu, lí trí em luôn dặn trái tim phải mạnh mẽ phải bớt quặn lại khi nhớ anh nhưng em không làm được, chỉ cần là bài hát em và anh hay nghe ngân lên hay chỉ là vô thức em dạo qua góc phố ta hay ngồi thì y như rằng mọi nỗ lực nơi em đều tan biến, cả thế giới muốn đổ sập trên đôi vai bé nhỏ này.
Em đã từng nghĩ nếu bây giờ ta lại yêu nhau sẽ như thế nào nhỉ, liệu ta có vui không liệu sẽ được như ban đầu chứ. Em sợ câu trả lời của chính bản thân em và cũng như thôi thúc bản thân là ” À ừ mạnh mẽ lên rồi sẽ qua thôi”