‘Chào anh, anh vừa ngủ với vợ tôi, vui lòng trả tôi ít tiền’

“Tôi tái mặt, chân chỉ muốn khuỵu xuống, thực chất không hiểu chồng tôi đang nói gì. Còn người đàn ông bên cạnh tôi có lẽ cũng không kịp hiểu, chỉ lập cập rút ví ra, đưa tiền, và sau đó bỏ đi y như một cái máy…”.

Trước đây, khi đang hạnh phúc trong tổ ấm của mình tôi thường nghĩ, khi một người ngoại tìn.h chắc hẳn hôn nhân của họ có vấn đề chứ không ai đang ấm êm lại tự phá hoại ấm êm của mình chỉ vì một cái thứ cảm xúc vớ vẫn gọi là “sa.y nắng”. Nhưng khi bản thân vướng vào nó thì tôi biết vẫn có thứ tình cảm ấy thật dù người ta vẫn yêu vợ yêu chồng.

Khi lòng tôi xao động với một người đàn ông khác ngoài chồng, tôi cũng như nhiều người ngoại tìn.h khác, nghĩ nó sẽ là bí mật riêng của bản thân và sẽ chấm d.ứt bất cứ khi nào có thể.

Nhưng “ăn vụng thường ngon”, hoặc vì đói, hoặc vì lạ, hoặc vì cảm giác lén lút vụng trộ.m nó kích thích cảm giác của mình, tôi đã dấn sâu vào mối quan hệ đó.

Anh hơn tôi mười tuổi, có vợ và hai cậu con trai. Anh nói anh chẳng bao giờ có ý nghĩ phản bội vợ cho đến khi gặp tôi. Chính thâm tâm tôi cũng từng nghĩ y như thế. Hay khi ngo.ại tình, lý do đều giống nhau như thế cả. Và cho đến bây giờ, tôi vẫn tin rằng tôi chưa từng hết yêu chồng tôi, chỉ là người đàn ông đó đã cho tôi một cảm giác khác.

Vì gia đình, vì công việc, chúng tôi ít gặp nhau. Tự bản thân hai người cũng nhận ra không nên gặp nhau nhiều. Chỉ thảng hoặc vài tháng, hoặc có khi lâu hơn chúng tôi mới thu xếp được một cuộc hẹn hò, có khi chỉ để cùng nhau uống một tách cà phê, một cái ôm vội vã, một nụ hôn nồng n.àn ngắn ngủi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng như một liều doping khiến tâm trạng tôi phấn chấn.

dan ba ngoai tinh

Rồi buổi tối hôm đó, ngay khi kết thúc ngày nghỉ tết cuối cùng, anh gọi điện cho tôi “Anh muốn gặp em”. Chưa bao giờ anh nhắn tin cho tôi như vậy nên tôi có cảm giác không bình thường. Tôi hỏi anh địa chỉ, bảo khoảng ba mươi phút sau tôi đến. Sau khi dọn xong bữa tối, tôi bảo chồng có việc cần ra ngoài một chút, chồng tôi không nói gì, chỉ bảo tôi “em đi nhanh rồi về”.

Anh chờ tôi dưới sảnh một khách sạn nhỏ, sau vài lời hỏi han, uống với nhau vài ly rượ.u vang, chúng tôi đã nằm gọn trong vòng tay nhau. Tôi thực sự không muốn nhắc lại khoảnh khắc đó. Bởi nó khiến tôi vừa thấy lạ lẫm hạnh phúc vừa thấy ăn năn dày vò. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi xa đến thế, dù với anh ấy tôi có những cảm xúc nhớ nhung và rung động. Tôi tưởng mình có thể “ngo.ại tình một cách trong sáng” nhưng cuối cùng, ngo.ại tình vẫn chính là như thế.

Chúng tôi cùng ra khỏi phòng khách sạn. Trời hôm đó rất đẹp nhưng chờ tôi phía trước là một cơn giông. Chồng tôi đứng đó, ngay ở quầy lễ tân, bình thản đến lạ lùng. Anh bước đến trước mặt hai chúng tôi, khẽ mỉm cười giới thiệu: “Chào anh, tôi là chồng của quý bà đang đi với anh đây. Nếu tôi không nhầm, anh đã cùng vợ tôi trong căn phòng đó, vui lòng trả tôi ít tiền, sau đó anh có thể ra về”.

Tôi tái mặt, chân chỉ muốn khuỵu xuống, thực chất không hiểu chồng tôi đang nói gì. Còn người đàn ông bên cạnh tôi có lẽ cũng không kịp hiểu, chỉ lập cập rút ví ra, đưa tiền, và sau đó bỏ đi y như một cái máy. Nó giống như cảnh trong một bộ phim nào đó thì đúng hơn, tôi cũng không biết nữa.

Khác với hình dung của tôi, chồng tôi không tra hỏi, không đá.nh đập, không ch.ửi bới. Mãi sau này tôi mới biết anh ấy biết tôi “s.ay nắng” đã lâu, và luôn tìm cách theo dõi tôi, chỉ là tôi đã không “vượt xa” nên anh ấy vẫn còn sức chịu đựng. Nhưng khi đó tôi đã số.ng trong s.ợ h.ãi, chờ đợi cơn thị.nh nộ của chồng. Không, anh không làm gì cả, tuyệt nhiên không. Thậm chí đêm đó, chúng tôi vẫn ngủ cùng giường, giọng anh rất nhẹ: “Chắc em mệt rồi, ngủ đi”.

Ngày hôm sau, chồng tôi tha về nhà rất nhiều sữa tươi, phải đến sáu bảy thùng. Anh nói, “đó là số tiền gã kia đưa cho anh, ít nhất thì em cũng làm một việc có ích”. Ngày nào cũng như ngày nào, cả sáng và tối, trước mặt tôi, anh đều đưa sữa cho hai cô con gái nhỏ uống sau đó nói: “Các con uống sữa đi, đây là sữa được mua bằng số tiền mẹ các con đã vất vả kiếm được. Uống đi, để cao lớn, khỏe mạnh và thành một người t.ử tế”.

Anh bắt con uống sữa nhiều đến nỗi bọn trẻ phát chán. Có một hôm con bé lớn xin không uống sữa và chồng tôi nổi c.ơn cuồng n.ộ: “Con có biết con nhà người ta còn không có sữa để uống. Sữa này không phải được phát miễn phí đâu. Là mẹ con vấ.t vả lắm mới kiếm được. Mẹ con đã đổi tất cả những thứ quan trọng nhất của mình, là hạnh phúc, là danh dự, là t.hể x.ác để có tiền mua sữa cho con uống đó. Uống đi”. Con tôi khóc và tôi cũng khóc.

Giờ tôi mới hiểu, chồng tôi đang tr.ả thù và gi.ày vò tôi bằng cách đó. Tôi đã xin anh đừng làm như vậy, lũ nhỏ chúng không biết gì, đừng làm chúng phải kh.ổ sở theo cách của riêng anh, phải nghe những chuyện chúng không hiểu được. Tôi biết tôi có l.ỗi, và nếu anh muốn tôi qu.ỳ xuống xin lỗ.i tôi cũng sẵn sàng làm. Nếu anh có thể bỏ qua, tôi sẽ rất biết ơn. Nếu anh không thể bỏ qua, hãy trừ.ng phạ.t tôi theo cách anh muốn, đừng lôi các con vào chuyện này.

Chồng tôi, thật ngạc nhiên, chưa bao giờ nổi c.áu với tôi: “Không, em không sai gì cả, đó cũng là một cách kiếm tiền. Em không thấy nhiều người còn coi nó như một nghề, kiếm sống nhờ nó à”.

Mỗi câu nói của chồng, tuy nhẹ nhàng nhưng còn đa.u hơn d.ao c.ắt. Anh xem tôi không khác gì gái đ.ĩ, gái bao ng.ủ với trai để lấy tiền nuôi con. Nghĩ cho cùng tôi thấy chồng tôi mới thực là đáng s.ợ, mỗi việc anh làm, mỗi lời anh nói đều là cách để anh r.ẻ rúng khi.nh mi.ệt tôi trong giọng điệu đầy thư.ơng h.ại. Và tôi từ chỗ có lỗi nay lại chuyển sang nỗi u.ất ức că.m hậ.n chồng.

Đành rằng chồng tôi cứ ch.ửi rủ.a, đá.nh đậ.p. Đằng này anh lại ghen. tuông và tr.ả thù bằng cách chẳng giống ai. Anh chẳng nói nặng nửa câu nhưng thực chất là “gi.ết người không đao” khiến mỗi ngày trôi qua của tôi vô cùng ng.ột ngạt. Tôi không biết làm cách nào để anh thôi những tr.ò dày vò tôi qua những đứa con theo cách đáng s.ợ đó. Ngày nào anh cũng r.a rả bên tai chúng “mẹ các con vấ.t vả kiếm tiền, mẹ các con đã đổi tất cả mọi thứ…” khiến đầu ó.c tôi bấ.n loạn. Chồng tôi bị làm sao thế? Có phải anh ấy đã bị bệ.nh tâm lý rồi chăng?

N. Hoà/Dân trí