Chào anh, người con trai của ngày hôm qua
Chào anh, người con trai của ngày hôm qua. Em viết cho 1 ngày không mưa, trái tim chợt nhiên trống rỗng và nỗi buồn cứ thênh thang đến lạ. Em đang nghe 1 bản nhạc buồn.
Chào anh, người con trai của ngày hôm qua.
Em viết cho 1 ngày không mưa, trái tim chợt nhiên trống rỗng và nỗi buồn cứ thênh thang đến lạ.
Em đang nghe 1 bản nhạc buồn. Không phải như anh nghĩ đâu, em cố làm mình vui lên bằng cách tìm những clip hài, hoàn toàn không “hỗ trợ” nước mắt bằng những bản tình ca đã cũ…
Nhưng chính vì vô tình nghe được những giai điệu ấy, em biết cái gì tốt hơn, vỗ về an yên hơn cho trái tim em bây giờ.
Mình xa nhau được bao lâu rồi anh nhỉ. Những gì em và anh đã trải qua, đôi khi khiến em tự hào lắm – hạnh phúc lắm, cũng có lúc thở dài mệt mỏi.
Thở dài vì anh không ở bên em,thở dài vì anh đang bên cạnh em. Thở dài vì anh không yêu em, thở dài vì anh yêu em.
Thở dài vì em thấy con tim mình tràn đầy hạnh phúc, thở dài vì em thấy con tim mình cạn kiệt niềm vui…
Anh thì đơn giản, vô tư, cười và thoải mái với tất cả những gì xảy ra. Chỉ có em hay suy tư, và không biết anh có nhìn em khi họ nói những lời ấy…Em vẫn chưa vượt qua!
Người ta bảo hạnh phúc là hành trình chứ không phải đích đến. Trên hành trình ấy, em và anh đang ở đâu anh nhỉ. Có đôi khi nghĩ về tương lai, rồi về cái tuổi mà mình đang ở, cuối cùng rồi mình sẽ chẳng là của nhau.
Em sẽ yêu 1 người khác, đứng bên cạnh người ấy trong bức ảnh cưới thật xinh đẹp. Anh cũng sẽ trao chiếc nhẫn hạnh phúc vào tay 1 người con gái khác, mẹ những đứa con của anh, không phải em…
Có khi nghĩ về điều ấy, em thấy nó nhẹ bẫng, tất yếu. Lại có khi chợt nhiên thấy khó thở, không thể chấp nhận, chỉ muốn xé toang khung cảnh ấy nếu nó có thật…
Anh và em không còn bên nhau, thì có lẽ chỉ đơn giản vì em và anh đã cùng nhau đi hết quãng đường mà duyên số sắp đặt. Người ta xuất hiện trên thế giới này là để hoàn thành 1 nhiệm vụ nào đó, dạy 1 bài học, để lại 1 ý nghĩa, với người khác. Dù ít, dù nhiều. Dù cay đắng, dù ngọt ngào.
Em không biết cảm giác này là gì. Em muốn gặp anh! Em lại sợ gặp anh rồi mọi thứ lại hỗn loạn. Em muốn yêu anh hết mình! Em lại sợ yêu anh hết mình rồi anh sẽ chẳng còn là của em nữa…
Đôi khi em tự hỏi là em đang nhớ anh phải không? Hay chỉ là thói quen nghĩ về 1 ai đó. Em có còn hồi hộp mỗi khi bên cạnh anh không? Hay đó là cảm giác êm ái yên bình mà người ta tin, hoàn toàn tin.
Còn anh thì sao??? Có nhớ đến em không? Có nghĩ về em không?
Em vẫn mãi ở đây, tại nơi này, còn anh ở đâu sao em không thấy…
Lệ Hoa – Dear.vn