Chỉ là nhớ, nên em vẫn nhớ, vậy thôi
Nếu muốn dứt khoát một chuyện gì đó, cách tốt nhất là hãy im lặng và đừng bao giờ mềm lòng. Nhưng nhớ vốn không thuộc phạm trù điều khiển của lý trí, chỉ là thấy nhớ, nên em nhớ, vậy thôi…
Không gặp nhau không hẳn là không nhìn thấy nhau anh ạ!
Chúng ta vẫn mỗi ngày chạy xe trên những con đường của một thành phố. Vậy mà chúng ta không gặp nhau. Nhưng em vẫn thấy anh mỗi ngày, mỗi ngày lướt qua em như một lẽ điềm nhiên và không chút vướng bận. Ừ thì bởi chúng ta không phải là hết duyên, mà là không phận. Không có bổn phận can thiệp vào niềm thương, xen ngang vào niềm nhớ của nhau. Nhưng lạ một nỗi là, thỉnh thoảng nỗi nhớ, niềm thương cứ vấn vương những bóng hình hết duyên, không phận đó.
Có những thói quen, vẫn là thói quen anh ạ!
Mỗi ngày, chúng ta đều online, vẫn sáng đèn, vẫn like, vẫn comment… Nhưng, không dành cho nhau. Anh vẫn đọc báo, em vẫn check mail. Như hai thế giới song song, không phải không có gì nói với nhau, mà là sợ có quá nhiều điều nói với nhau. Anh sợ nhàm chán, còn em sợ những thói quen. Ừ thì có những thói quen, mặc cho một ai đã dửng dưng từ bỏ, thì vẫn có một ai chưa chịu vứt bỏ bao giờ…
Không nói nhớ, không hẳn là không nhớ anh ạ!
Những ngày mưa, trời trở lạnh như tiết trời những ngày cận Tết. Em không nhớ anh những ngày trời mưa, chỉ là nhớ những ngày trời lạnh. Kỷ niệm hay ký ức, vốn là những thứ xa xỉ với em trong mối quan hệ lưng chừng thương, tạm bợ nhớ. Ừ thì không có gì để ngắm nhìn hay chỉ để rơi nước mắt nhớ thương về một miền thương, nỗi nhớ. Chỉ có cái lạnh của tiết trời và cái ấm của một cái ôm…
Bởi quên hay nhớ đều không thuộc quyền kiểm soát hay điều khiển của lý trí. Nên chỉ là em nhớ, nên nhớ, vậy thôi…