Chia tay rồi, làm bạn thì cũng có ý nghĩa gì nữa đâu…

Ta ném vào không gian một nỗi băn khoăn. Buông tay nhau ra rồi, làm bạn có được không? Người đứng đây và ta đứng đó. Giữa hai ta là khoảng không mà ta giành một thứ gọi là tình bạn đặt vào. Hơi gượng gạo, hơi lúng túng. Chính là thứ khoảng cách của hai con tim nay đã chệch nhịp. Bởi vốn dĩ bạn bè là mối quan hệ thân thiết giữa người với người. Chia tay rồi, ta với người thân thiết thì có nghĩa gì nữa đâu.

Ta ném vào không gian một nỗi băn khoăn, một ít tiếc rẻ, và còn một chút thương yêu sót lại sau ngần ấy thời gian. Buông tay nhau ra rồi, làm bạn có được không? Ngoài kia có tiếng vọng lại rằng là chẳng thể. Người dưng, làm bạn, người thương, rồi quay về lại làm người dưng? Liệu rằng có còn một câu trả lời nào khác cho chúng ta không.

Cứ như cái kết của một bộ phim buồn – một cái kết được định đoạt trước. Mấy ai quan tâm rằng sau đó là gì, chỉ lo bảo vệ bản thân khỏi thương tổn. Bởi ta sợ cái cảm giác ngạt thở vào cái ngày tình yêu vỡ tan như bọt nước, sợ những lần co mình lại trong đêm chỉ nghe thấy tiếng của lặng im, sợ nhất là thứ không khí lạnh tanh phủ lên một thời yêu đương nồng nhiệt. Ta sợ mọi thứ sẽ như một quy luật mà lặp lại thêm lần nữa.

Người đứng đây và ta đứng đó. Giữa hai ta là khoảng không mà ta giành một thứ gọi là tình bạn đặt vào. Hơi gượng gạo, hơi lúng túng. Chính là thứ khoảng cách mà có mãi chạy đến phí hoài tuổi trẻ cũng chẳng thể qua nổi, là khoảng cách của hai con tim nay đã chệch nhịp. Quá khứ là quá khứ còn hiện tại là hiện tại. Những yên ả ngày đôi tay còn đan chẳng khỏa lấp nổi khoảng không gian và thời gian mà hai ta đã từ bỏ. Người của ngày hôm nay là của hôm nay, ta cũng thế. Chúng ta đã có thể lựa chọn khác, nhưng cả ta và người, cả hai đều đã lựa chọn như vậy, ta nghĩ, mọi thứ là phải như thế.

Ta và người, chúng ta đã chẳng biết, tình yêu chỉ đơn thuần là tình yêu. Nghĩ suy quá nhiều rồi để lạc mất nhau lúc nào không hay, chỉ nhớ hôm đó mưa to và lòng ta thì buồn lắm. Còn đâu những lời hát hay mộng mơ từng gieo vào tim nhau? Chỉ còn giọt nước mắt từ trên cao mưa xuống trên vai ta lạnh buốt. Ta từng không ngừng nghỉ chờ đợi. Ta từng tin vào tình yêu của một người ta thương. Nhưng đã đến lúc ta chỉ nên tin vào những gì ta thấy. Ta thấy một gương mặt lãnh đạm, vậy mà không thể tìm thấy nữa một nỗi rưng rưng nơi ánh mắt người. Người với ta lệch sao cho ra khỏi hai tiếng xa lạ.

Người từng thương của ta ơi, hãy đưa nhau vào quên lãng chứ đừng hận nhau. Khoảng thời gian ta bước đi một mình là khi ta nhớ người hơn bao giờ hết. Ta giận người rẽ đi lối khác, ta giận ta chẳng đưa tay ra giữ. Ta giận ký ức kia quá đỗi ngọt ngào. Ta giận thời gian chỉ trôi về một hướng mà chẳng hề quay lại. Giận vậy mà rồi ta quên. Bởi lưu giữ lại chỉ nên là mảnh yêu thương thuở còn say đắm, để khi bâng quơ ta lại ngồi nhớ, nhớ lại một thời ta từng yêu chân thành, tha thiết như thế. Để ta còn mỉm cười cho lòng người mềm yếu – nói không thương vậy mà nhớ, nói không quên lãng mà bất giác đã lãng quên.

Tiếc chi mảng ký ức đã qua, ta chỉ mừng vì người đã đến. Ta hy vọng dẫu chỉ là cùng đưa nhau một đoạn chóng vánh thì người cũng đã từng hạnh phúc. Bởi vốn dĩ bạn bè là mối quan hệ thân thiết giữa người với người. Chia tay rồi, ta với người thân thiết thì có nghĩa gì nữa đâu.

Guu.vn