Cô ấy thích một mình nhưng lại sợ nỗi cô đơn
Cô ấy luôn cố gắng che giấu những tổn thương và nỗi buồn của mình bằng vẻ mặt của sự hạnh phúc, nhưng điều đó là quá khó với cô ấy.
Cô ấy luôn cố gắng che giấu những tổn thương và nỗi buồn của mình bằng vẻ mặt của sự hạnh phúc, nhưng điều đó là quá khó với cô ấy. Cô ấy muốn có một người xoa dịu nỗi đau giúp cô ấy nhưng chẳng thể nào có một ai ở bên cạnh cô ấy cả, thế nên cô rất buồn, và tự ôm hoài nỗi đau của cô ấy mãi sau này.
Cô ấy mong mình sẽ thật hạnh phúc nhưng lại sợ bản thân mình chẳng đáng được điều ấy, vì cô tự cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé, cô rất sợ cái cảm giác mình lạc lõng khỏi cuộc sống này. Cô ấy sợ bản thân mình sẽ trở nên tồi tệ vì bản thân cô chẳng biết cố gắng, cứ mãi nhu nhược mà gục ngã chẳng dám đứng lên.
Cô có rất nhiều nỗi sợ hãi, cô sợ chẳng còn ai bên cạnh, cô sợ cô lại yếu đuối, cô cũng rất sợ rằng bản thân mình chẳng còn có thể tự an ủi mình được nữa, cô chẳng còn một điểm tựa, thật sự đối với cô bây giờ mọi thứ đều rất tệ
Cuộc sống của cô bây giờ tẻ nhạt vô cùng. Cô như sống vô hồn, khuôn mặt ủ rủ, đầy mệt mỏi đó đã quá quen thuộc với cô. Cô hay mong mình sẽ vui, sẽ hạnh phúc, sẽ chẳng phải vì một ai đó mà bản thân phải đau lòng lần nữa.
Cô hay khóc, nhưng rồi vài lần sau đó những giọt nước mắt đó bớt đi, khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, hoặc có thể giờ đây vì đau lòng quá nhiều nên cô chẳng còn có thể khóc được nữa, mặc dù rõ ràng là đau đó, nhưng cô đã quen dần với việc chịu đựng nỗi buồn của chính mình rồi.
Cô rất thích bóng tối, vì đôi khi cô khóc sẽ chẳng ai biết nước mắt của cô đang rơi, nhưng chính bản thân cô cũng rất sợ nó, sợ một ngày bản thân cô yếu đuối rồi bị xoáy vào trong cái bóng tối đầy những bộn bề đó, mãi chẳng ra được.
Cô đã từng rất nhiều lần tự an ủi bản thân mình, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, sẽ ổn cả thôi mà. Nhưng rồi mọi thứ lại chẳng như cô mong muốn mà ngày càng tệ hơn.
Những lúc đó cô cũng chỉ biết tự ôm bản thân mình, ngồi một mình lặng lẽ mà tự trách bản thân cô, cô không khóc, nhất định giờ đây cô sẽ không khóc nữa, vì bây giờ đối với cô cả việc thở thôi cũng mệt thì lấy gì còn sức mà khóc nữa được chứ.
Cô muốn thoát khỏi nơi đây, để nỗi buồn của mình ngày càng có thể được vơi đi, để lòng cô được bình yên. Cô sợ cảm giác trống trải này rồi, như thế này là đã quá đủ sức chịu đựng của cô rồi.
Cô cũng biết buồn, cũng biết đau, nhưng cô lại ngu ngốc vì chẳng dám nói cho ai nghe, để họ biết rồi sẽ đến bên cô mà nghe cô tâm sự đôi điều. Nhưng tính cô cứng đầu, cô chẳng thích sự thương hại từ một ai, cho dù bản thân có buồn, có tồi tệ đến đâu cô cũng không muốn phải phiền bất cứ một ai.
Cô cũng thừa hiểu là bây giờ cô cũng chỉ có một mình, chính cô bây giờ phải sống với nỗi cô đơn do chính mình tạo ra, mặc dù cô chẳng muốn như vậy.
Cô cũng bất lực rồi, chẳng muốn giải thích nữa, cô chỉ biết là mình đang thật sự chẳng còn ổn nữa, đối với cô giờ đây chẳng còn thời gian để suy nghĩ về nỗi buồn của mình nữa, thay vào đó cô dành hết thời gian đó để thương bản thân cô thật nhiều. Cô nợ bản thân cô một lời xin lỗi, nợ rất nhiều.
ST