Cô gái à, đừng níu kéo người đã hết tình cảm với em…

Cô gái à, khi một người con trai lựa chọn từ bỏ là người lạnh lùng nhất, tàn nhẫn nhất. Đừng để khi em cố gắng quan tâm, giành tình cảm chân thành, cố gắng để tìm nguyên nhân vì sao cuộc tình của em tan vỡ để tìm cách giải quyết .

Em có thể bao dung, đủ yêu để tha thứ cho mọi lỗi lầm của người ấy, có thể yêu sâu đậm đủ để kiên trì, nỗ lực cứu vớt mối tình dang dở. Nhưng liệu em có đủ mạnh mẽ để từng ngày sống với sự thờ ơ, lạnh nhạt và những câu nói phũ phàng?

Chia tay cũng tốt thật, anh nhỉ?

Sáng hôm nay, em tỉnh giấc trên chiếc gối không còn thấm đẫm nước mắt. Con tim và lý trí em dường như cũng cạn khô đến thế là cùng. Em trang điểm qua loa, thoa một chút son môi màu mận chín và tận hưởng chút bình yên vị kỷ nơi quán cafe quen thuộc.

Đừng hiểu lầm nhé! Em chẳng vương vấn chi đâu. Chỉ là dư vị cafe hôm nay sao nồng nàn mà cũng đắng cay quá. Nó khiến em nhớ lại cái cách mà hai đứa mình nói tiếng chia tay. Những lời nói dại khờ ấy lẽ ra phải được giữ lại trong tim. Thế mà chúng lại thoát khỏi đôi môi anh, trong hình thù dị dạng và xấu xí nhất. Đôi môi mà ngày xưa em từng khao khát những cái hôn sâu đến cháy lòng. Đôi môi mà ngày xưa em chưa biết rằng mình đang phải sẻ chia cùng người con gái khác.

Những ngày mới xa nhau, giữa những cơn mơ nửa hư nửa thực, em thầm nghĩ phải chi hai đứa mình đừng chọn cách chia tay đớn đau như vậy. Phải chi em và anh lại có thể nhìn nhau bằng ánh mắt lãnh đạm của hai kẻ xa lạ. Phải chi chẳng hề có cái sự thật chết dẫm nào đằng sau nước mắt. Phải chi và phải chi….

Chẳng có tình yêu nào là đậm sâu nếu nó không đủ sức thiêu đốt trái tim người trong cuộc. Anh đi qua đời em và để lại vệt tàn tro ảm đạm. Đoạn thanh xuân mờ nhạt này, em nên nhớ hay là nên quên?

Anh à…

Cô ấy vẫn còn thương anh chứ? Cũng đã lâu lắm rồi em không còn nghe về chuyện của hai người. Trong những cơn say triền miên, đã bao lần anh gọi điện cho em chỉ để gào thét tên người con gái đó. Xót xa lắm, đúng không anh? Em đã toan cúp máy nhưng lại sợ rằng anh lạc lõng giữa muôn vàn đau thương. Em giận người con gái đó và cũng giận chính em. Em giận cô ấy không ôm chặt lấy anh, vỗ về anh như em hằng khao khát. Em giận bản thân vì đã quá hèn nhát, sợ nhìn thấy đôi mắt anh nhoà lệ vì một ai đó không phải là em.

Quán quen của chúng mình hôm nay vắng khách. Bên tai em cứ văng vẳng giai điệu của một bản rock ballad ảm đạm.

Thôi chào nhé, người tôi từng yêu thương.

Hãy đi đi và đừng quay đầu lại.

Mất nhau rồi, dòng nước mắt cũng cạn khô.

Xin lỗi em vì những lỗi lầm khờ dại.

Hai đứa mình, cứ như vậy, hết yêu thôi!

(Buzz – “The Love”)

Anh và em, hai đứa mình phải bước tiếp thôi. Tội tình gì mà phải níu kéo một kẻ không còn yêu. Anh nhỉ?